Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Bảy năm Vương Nam Chi mượn roi da của phụ thân lấy mạng
phu mà ma ma mời đến cứu nàng vin cớ sảy thân thể suy nhược đuổi khỏi viện
Ta chữa trị dù chết tàn phế cũng chỉ là dọn đường cho nhi của nàng
ma ma từ sớm đã cảnh giác vị phu trẻ cải trang thành tiểu đồng xách hòm thuốc phủ
Còn lão phu râu bạc mà Vương Nam Chi sai mời thực chất chỉ là một tên lang băm giang hồ
Tên lừa đảo bắt mạch cho Vương Nam Chi phát hiện nàng qua thuốc phá liền khẳng thân thể nàng từ nay khó mà mang
Cho dù mang cũng vì tổn thương dương khí mà khó lòng sinh nam hài
trúng ngay huyệt của Vương Nam Chi
Nàng bỏ số tiền lớn mua mấy viên linh đan thể “một là sinh con trai”
nàng cẩn trọng còn cho thử thuốc mới yên tâm dùng
Linh đan vấn đề những thang thuốc nàng hằng cũng gì sai nhưng khi phối hợp cùng xung khắc
Bởi thế bao năm qua dù Vương Nam Chi bao nhiêu thuốc cũng mang
Nàng vẫn biết vị “thôn phụ quê mùa” mà nàng khinh rẻ nhất – ma ma – từ nhỏ đã sống bằng nghề hái thuốc tinh thông
Ta đợi đến khi Nhi rời mới bước tiền viện
Vương Nam Chi trông buông sổ sách trong tay xuống đon đả bước đón
“Sao nghỉ ngơi thêm trong viện mà đã đến đây”
“Ta đến thăm mẹ đã bảy năm gặp biết còn giống trong ký ức của ”
Vương Nam Chi cúi đầu nhạt:
“Mẫu thân nay đã già còn gì đáng nữa”
Ta chăm chú một sợi tóc bạc lấp ló vành tai nàng khẽ thở dài:
“Những năm qua mẫu thân vất vả quản lý hậu viện ngay cả tóc cũng bạc ”
Nụ nơi khóe môi nàng khựng vội vàng đưa tay chỉnh tóc mai bên thái dương
Nha chải tóc phía nàng đặt tay bên run rẩy ngừng
khi một sợi tóc bạc của Vương Nam Chi lộ khác nha phụ trách chải đầu đã bà đè xuống đất tát mười mấy cái liền
mẫu Thẩm phủ lưng chẳng hiền lành chút nào
Ta đưa mấy gói thuốc trong tay lên nàng:
“Hồi ở trang viện ma ma dạy nhận biết và hái thuốc Đây là mấy vị thuốc hái núi vài hôm ma ma dùng nấu thiện dưỡng”
Trên liệu còn dính chút bụi đất Vương Nam Chi thèm chạm chỉ hiệu cho bà bên cạnh thu
“Song nhi nay hiểu chuyện ”
Ta khẽ lắc đầu:
“Ta vốn khí ngang bướng hôm nay tất cả đều nhờ mẫu thân khoan dung độ lượng”
06
Đêm khi đang chải đầu rửa bên ngoài viện truyền đến một trận xôn xao
Ta khoác áo ngoài về phía viện của Vương Nam Chi đến nơi phụ thân và Thẩm Như đều đã
Phụ thân nghiến răng trợn mắt :
“Thẩm Song Nhiễm ngờ ngươi còn nhỏ mà lòng đã ác đến thế dám đưa thuốc cho kế mẫu”
Vương Nam Chi sắc tái nhợt tựa đầu giường yếu ớt cất :
“Không trách Song nhi chỉ là nhận nhầm thảo mà thôi cũng là vô tâm sai sót”
“Nam Chi nàng quên con chúng vì mà mất Giờ phút nàng còn tin rằng nó vô tội ư”
Phụ thân bước đến giơ tay tát
Ta giơ tay lên giữ chặt lấy cổ tay ông
Khi còn ở trang viện giúp ma ma việc đồng áng sức lực mạnh hơn hẳn tình
Phụ thân thân là một thư sinh yếu ớt thể gì
“Sau khi đưa thuốc cho mẫu thân còn mang một phần đưa đến cho tổ mẫu phu bắt mạch cho tổ mẫu cũng liệu đều là thuốc hạng nhất”
Ta thẳng mắt kinh ngạc của ông hất mạnh tay ông :
“Phụ thân chi bằng kiểm nghiệm bã thuốc mà mẫu thân đã hãy tội nhi cũng muộn”
Phụ thân khựng trong chốc lát sang hỏi bà bên cạnh Vương Nam Chi:
“Bã thuốc mà phu nhân đã dùng ”
Bà ấp úng đáp:
“Đều… đều đổ cả …”
Ta nhàn nhạt :
“Đổ cũng cứ kiểm tra kỹ thùng nước thải trong bếp là
Nếu như thuốc đưa chỉ thể là kẻ hạ đồ ăn thức của mẫu thân”
“Không… cần …” Vương Nam Chi che miệng ho khan tiếng giọng hoảng loạn
“Là thân thể yếu ăn nhầm đồ chẳng liên can gì đến Song nhi”
phu còn tới nàng đã vội bệnh thay
Không lâu phu vội vã đến đèn đêm
Sau khi bắt mạch cho Vương Nam Chi chữ “trúng ” còn kịp đã mắt của nàng ngăn liền sửa :
“Phu nhân chỉ là ăn đồ hàn dày chút khó chịu dấu hiệu trúng ”
Thân thể Vương Nam Chi gì đáng ngại bèn bảo phụ thân về viện của di nương nghỉ ngơi
Nàng tựa giường ngẩng mắt mắt chút thay đổi dường như đã bớt phần khinh miệt và coi
Ta đối diện với mắt nhẹ giọng hỏi:
“Mẫu thân đang gì ”
“Song nhi dường như còn giống như hồi nhỏ nữa ”
Ta nghiêm túc đáp:
“Mẫu thân thuốc gửi tới sẽ tự trông chừng sắc kỹ tuyệt đối khác chạm tay ”
Nàng mỉm :
“Song nhi đã lớn cũng hiểu chuyện ”
Ta xoay rời khỏi gian phòng của nàng
Đi bao xa dừng bước đầu đèn lấp ló qua khung cửa khẽ cất :
“ đã trưởng thành còn dễ dàng bất kỳ ai gán tội hãm hại”
Nhi quanh lo lắng hỏi:
“Tiểu thư những nãy nếu của phu nhân ”
Ta ngẩng đầu trăng sáng rọi khẽ cong môi:
“Yên tâm chẳng bao lâu nữa tâm tư của nàng sẽ còn đặt nữa ”
Nhi sớm đã là của chúng
Những năm qua chúng đối xử với nàng tệ nàng việc cũng khá đắc lực
Chỉ là ma ma đã phản bội cũ chẳng thể tín nhiệm
May mắn là Nhi cũng coi như lanh lợi chuyện gì nên biết hỏi đến
Từ khi Vương Nam Chi sảy bảy năm biết bao nhiêu thang thuốc mà bụng vẫn chẳng động tĩnh gì
Tổ mẫu năm xưa đỡ đầu cho nàng lên vị trí mẫu cũng là ôm hy vọng nàng thể sinh cho Thẩm gia một đứa con trai chính thất nối dõi
Thế nhưng tổ mẫu khen nàng hiểu chuyện rộng lượng hơn mẫu thân nhiều phần
Vì Thẩm gia đông con nhiều cháu những năm qua nàng lượt thu xếp phụ thân nạp phòng thất xuất thân danh môn
Trước trong kinh thành đồn: mẫu Thẩm gia thể sinh nở khiến dòng chính ba đời đơn truyền sắp đoạn tuyệt
Mãi cho đến khi vị di nương đón phủ phụ thân mới cảm với nàng
Vương Nam Chi tuy thể sinh con nối dõi nhưng địa vị mẫu càng vững chắc
Nàng đem hết hy vọng ký thác Thẩm Như
Còn phụ thân … như ông – khinh nhi như – thể cam lòng gối chỉ đứa con gái
Những tháng yên của Vương Nam Chi suốt bao năm qua e rằng nay cũng đến lúc chút thay đổi
Sáng hôm chuyện Vương Nam Chi trúng đêm qua liền lan ngoài
Tuy chẳng ai rõ là ai hạ nhưng mới hồi phủ đã xảy chuyện như thêm danh bao năm nay của vốn chẳng lành gì ngoài chẳng cần đoán cũng biết việc ác như chắc chắn là do
Nhi chút sốt ruột:
“Tiểu thư vội chút nào Chẳng lẽ trơ mắt Thẩm Như thay gả An hầu phủ thật ”
Ta chống cằm thản nhiên :
“Ta vốn nghĩ tới chuyện gả hầu phủ gả qua đó còn hầu hạ cả một đống mệt lắm chứ chẳng đùa”
Năm nay mười bảy đúng độ tuổi xuất giá
Cũng nhờ Vương Nam Chi giúp sức An hầu phủ vẫn chậm chạp cử đến bàn chuyện hôn sự
Nàng phái đêm giám sát nhất cử nhất động trong viện nhưng hề biết – suốt tháng nay phụ thân ngủ viện của vị di nương mà lén lút ngoài lưu trú
Tại nhã gian của Tửu lâu Túy Tiên Vương Nam Chi xoa trán thở dài:
“Song nhi đã đón về lâu như chẳng hiểu đến giờ An hầu phủ vẫn đến cửa cầu thân”
Phu nhân họ Mạnh cùng hừ lạnh một tiếng:
“Chỉ bằng hạnh kiểm của Thẩm Song Nhiễm lọt nổi mắt phu nhân Hầu phủ
Có điều Hầu phu nhân quý mến Như nhi của các ngươi”
Vương Nam Chi tự giễu:
“Như nhi phúc phận ”
Phu nhân họ Mạnh bèn lên tiếng bất bình thay nàng:
“Như nhi cũng là đích tình ngoan ngoãn hiền lành thể gả Hầu phủ
Chẳng qua là quá hiền lành nên mới hết đến khác con nha đầu ngỗ nghịch hãm hại
Nếu nó mấy năm nay đã sớm sinh thêm mấy mụn con ”
Phu nhân Mạnh cách bộc trực phát hiện những vô tình đã chạm đúng nỗi đau của Vương Nam Chi
Ý nơi khóe môi Vương Nam Chi khẽ khựng :
“Thân thể mấy năm nay chẳng e rằng còn phúc khí đó nữa
Chỉ mong vị di nương trong phủ thể sinh thêm vài nối dõi cho phu quân”
Vài vị quý phu nhân cùng xong liền cảm hổ thẹn bằng nhịn mà cảm thán:
“Trong đám nhân ở Thịnh Kinh tình hiền hòa nhất chính là
Ta đây là chẳng thể nào chịu nổi mấy ả yêu tinh trong phủ nhà ”
“Phu nhân Thẩm gia cũng thể hiện chút uy nghiêm của chính thất chứ kẻo mấy ả hiền quá đằng chân lân đằng đầu”
“Có ai biết là trong lòng của Thẩm nhân chứ Bao nhiêu năm nay phu thê các ngươi tình sâu nghĩa nặng bày mâm dâng bát đều mấy đứa tiểu đó là gì”
Các quý phu nhân nhâm nhi trà chuyện trò những chuyện nhật trong hậu trạch như mọi khi
Bỗng nhiên mắt cả bọn thu hút bởi một ngang qua bên cửa sổ
Chỉ qua là biết ngay xuất thân từ nhà tế thân mặc váy lụa màu hồng tía dáng yểu điệu mê lắc hông về phía cửa lớn của tửu lâu
Bên cạnh nàng còn một tiểu nha rụt rè theo nhỏ giọng khuyên can…
“Cô nương cứ đường đột đến tìm mẫu thế lão gia bên e rằng khó mà ăn cho …”