Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Nhân Cố Phương Trì về, tôi ngồi lại trò với Trần Học Khải trong phòng việc của anh.
Và tôi biết được – hậu quả của cuộc chia tay năm ấy.
Thì ra Cố Phương Trì không không tâm.
Anh tâm, rất nhiều là đằng khác.
Ăn không ngon, ngủ không yên, trốn trong chăn khóc, còn gọi tên tôi trong mơ – nghe là vừa gọi vừa khóc mà tỉnh dậy.
Tôi hoàn toàn sốc!
Người đàn ông lạnh như băng, dứt khoát chia tay như thể chẳng có gì, sao lại có một mặt yếu đuối như thế?
Trần Học Khải kể:
“Bọn tôi từng khuyên cậu ấy, còn yêu thì mà giành lại.
Cậu ấy đỏ cả mắt mà nói:
‘Cô ấy không yêu tao nữa rồi, giành lại thì có ý nghĩa gì?’”
Tôi lại thêm một choáng:
“Thật không tượng nổi bộ dạng đó của anh ấy…”
Cố Phương Trì hồi đó, trong lòng tôi chính là “tổ sư phái cấm dục cao lãnh”!
Trần Học Khải gật đầu tán thành:
“Tôi hiểu. Nếu tôi không tận mắt thấy, tôi cũng không tin nổi.”
Anh ta chậc chậc mấy tiếng:
“Nói chung cảnh đó, một là suốt đời.”
Tôi sốc liên tiếp, đầu óc như quay cuồng.
Tôi lẩm bẩm:
“Hóa ra… anh ấy thật thích tôi sao?
Tôi anh không tâm nên chia tay…”
Anh ta gật đầu:
“Hồi đó bọn tôi cũng .
Dù sao cũng là cậu theo đuổi trước.
Ai ngờ sau khi chia tay biết – trời ơi, tên này yêu sâu quá!”
Anh còn tiết lộ thêm một bí mật chấn động:
Thì ra – cả phòng khám nha khoa này – là Cố Phương Trì cố ý gần công ty tôi, có cơ hội… tình cờ gặp lại.
Trần Học Khải vỗ vai tôi:
“Đối xử với cậu ấy tốt vào.
Vì em, cậu ấy thay đổi nhiều lắm đấy.”
Tôi ngồi lại trong phòng việc của anh đến khi trời .
Trong căn phòng om, màn hình điện thoại trên bàn sáng – là Cố Phương Trì gọi.
Tôi bắt máy, giọng anh rất vui:
“Em xuống được không? Anh mua đồ ăn khuya mang em.”
Tôi miệng, giọng khàn khàn bất ngờ:
“Em ở phòng việc của anh.”
Anh im vài giây rồi nói:
“Chờ anh. Anh tới ngay.”
Đúng là tới ngay thật.
Tôi còn kịp nghĩ gì thì cửa phòng bật , đèn sáng “tách” một , Cố Phương Trì vội vã đứng trước cửa.
Anh đảo mắt nhìn quanh, căng thẳng hỏi:
“Xảy ra gì sao?”
Tôi cong môi cười:
“Anh mang gì đến ?”
“Hoành thánh sốt gạch cua.”
Ra là anh vẫn .
Món ăn này hồi đại học tôi hay kéo anh ăn.
đó anh chẳng hứng thú, ai ngờ vẫn âm thầm ghi .
“Tôi thử nhé.”
Tôi hộp, mùi thơm bốc nghi ngút.
Tôi ăn , đói lả, ăn liền nửa tô.
Cố Phương Trì ngồi bên im lặng nhìn tôi ăn.
Một sau, anh dè dặt hỏi:
“Em không định nói chia tay đấy chứ?”
Tôi sững lại, nghiêng đầu nhìn anh – thấy mặt anh lo lắng lạ thường.
Bỗng dưng tôi lại – chia tay năm ấy – cũng là sau bữa ăn.
Hôm đó, ăn xong, tôi nhận khăn giấy từ tay anh, lau miệng xong thì thản nhiên nói chia tay.
Anh không hỏi gì, lặng lẽ quay người bỏ .
Hóa ra anh vẫn còn… ám ảnh?
Tim tôi bỗng nhói .
Tôi nhìn anh, khẽ hỏi:
“Cố Phương Trì, anh có … rất yêu em không?”
Anh mím môi, không .
Tôi nói:
“ này dù anh không nói, em cũng cảm nhận được.”
Anh chớp mắt liên tục, dường như có phần ngượng ngùng:
“Rốt cuộc là gì ?”
Tôi thong thả uống thêm một muỗng canh, hờ hững :
“Trần Học Khải kể em nghe rồi – sau khi chia tay năm đó.”
Anh bật dậy, bước vài bước, rồi quay lại, ngồi phịch xuống cạnh tôi – dáng vẻ hoảng hốt không thôi.
Tôi bộ dạng luống cuống đó của anh chọc cười, mỉm cười không nói.
Anh hỏi:
“Cậu ta kể gì?”
Tôi cố ý chọn đoạn gây sốc nhất:
“Trốn trong chăn khóc… có thật không?”
Sắc mặt anh sầm.
Tôi ghé lại gần, nhìn thẳng anh:
“Anh thật khóc à?”
“…Không có.” – Anh cứng đầu phủ nhận.
Tôi tiếc nuối:
“Tiếc thật. Anh đẹp trai thế, chắc khóc còn đẹp hơn.”
Anh nhìn tôi, nâng mặt tôi , nghiêm túc nói:
“Anh không có khóc.”
“Được rồi được rồi.” – Tôi vội dỗ, “Là em khóc.”
Ánh mắt anh lấp lánh.
Rồi bất ngờ, anh ghé sát, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mí mắt tôi.
Cảm giác ấm áp lan truyền.
Tôi mắt ra, nhìn anh dịu dàng thì thầm:
“ này, em sẽ không chia tay nữa.
Em hứa đấy.”
10
hôm đó, tôi ngủ lại ở chiếc giường nhỏ trong phòng khám của Cố Phương Trì.
Hai đứa nằm cạnh nhau, vẫn nguyên quần áo, vừa nằm vừa kể mấy năm qua.
Tôi hỏi anh:
“Nếu thích em như , sao nói quay lại lại không chịu nói ra?”
Còn nói gì mà “không cam tâm đá”, tôi tin sái cổ, anh là kiểu người ngã ở đứng dậy ở đó.
Anh :
“Anh em chơi hai rồi, nếu thêm nữa thì thật chịu không nổi .”
“Hả?” – Tôi không hiểu.
Anh vòng tay ôm tôi từ phía sau, siết thật chặt:
“Em không biết .
Hôm em nói không có anh, mấy năm qua em đều cắn răng sống tiếp, anh vui đến mức nào.”
Bảo sao…
Trước khi tôi nói câu đó, anh lạnh như băng giá.
Vừa nói xong, anh liền ấm áp như mùa xuân.
Tôi xoay người ôm lại anh, nói lời xin lỗi:
“Em xin lỗi.”
Rồi biện hộ thêm:
“Nhưng mà dáng vẻ nghiêm túc của anh, thật rất đáng chọc.”
“ có mình em dám chọc anh thôi.” – Anh nhéo mũi tôi.
“Vì em là bạn gái anh mà.” – Tôi cười.
Anh cũng cười:
“ rồi, cũng đúng.”
lim dim sắp ngủ, tôi bỗng ra Trần Học Khải, liền hỏi:
“Sao anh ấy lại ở đây ?”
“Cậu ấy bảo cùng anh, thế là anh nhận vào.” – Anh trả lời.
Tôi tiện thể hỏi:
“ bệnh viện này thật là anh cố tình gần công ty em à?”
Anh lại bắt đầu ngại, ậm ừ không nói.
Tôi cười trêu:
“Nói thật , em thưởng một hôn.”
Anh suy nghĩ một rồi gật đầu thật lòng:
“Ừ.”
Anh nói:
“Anh biết em sống có tốt không…
Cũng xem, liệu anh còn cơ hội nào không.”
Tôi nghiêng người hôn môi anh, rất lâu buông ra.
Tán thưởng:
“Không tệ, biết lại rồi đấy.”
Mặt anh lập tức đỏ ửng, vội kéo chăn che nửa gương mặt dưới.
Cảnh tượng này quá đáng yêu, tôi hôn loạn cả khuôn mặt trên của anh, dính đầy nước bọt.
Anh lại kéo chăn xuống, chớp mắt hỏi nhỏ:
“Nửa mặt dưới nữa… được không?”
Tôi gật đầu:
“Được.”
Thế là đêm hôm đó biến thành một đêm hôn tới hôn lui, không dứt.
Tôi và Cố Phương Trì chính thức bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Phương Phương hoàn toàn không thể hiểu nổi, còn lấy lời tôi đầu ra xỏ xiên:
“Không cậu định chơi người ta à?
Sao tớ thấy người chơi là cậu đấy?
Cậu chẳng kéo cao lãnh chi hoa rơi xuống thần đàn sao?”
Tôi thầm nghĩ:
Cố Phương Trì sớm điên vì tôi rồi.
Nhưng câu này không thể kể với Phương Phương được.
Dù sao mặt mũi anh mỏng lắm, nghe xong chắc xấu hổ không dám gặp ai mất.
Giai đoạn yêu đương khiến tôi mê mẩn dính lấy Cố Phương Trì như keo.
ngày nào cũng được ở cạnh anh, từng giây từng phút.
Người đầu tiên không chịu nổi chính là Trần Học Khải.
Không khuyên nổi Cố Phương Trì, anh ta quay sang tôi:
“Tôi biết hai người yêu nồng nhiệt, nhưng có thể chú ý chút đến hình tượng không?”
“Hả?” – Tôi vờ ngây thơ.
Anh ta nói:
“Sáng nay tôi đến tìm Phương Trì lấy báo cáo khám bệnh hôm qua.
Tôi hỏi: ‘Báo cáo rồi?’ – Cậu đoán anh ta trả lời sao?”
“Trên bàn?”
Anh ta thở dài:
“Không. Anh ta :
‘Sao cậu biết qua Mạnh Hạ nấu trứng sốt cà tôi?’”
“…” – Tôi cạn lời.
“Cậu thấy hết nói nổi ?” – Anh ta cầu mong được đồng cảm.
Tôi gật đầu lia lịa:
“Dễ thương quá trời!”
Tôi hỏi:
“Anh ấy ở ? Tôi hôn chết anh ấy ngay bây giờ!”
Trần Học Khải lật mắt:
“Tôi chịu hết nổi hai người rồi.”
Tôi cười tươi vẫy tay chào anh ta.
Cuối cùng tôi tìm thấy Cố Phương Trì ở ngoài phòng khám.
Anh mặc áo blouse trắng, điển trai nhã nhặn, cẩn thận dặn dò một bệnh nhân nhổ răng xong cách chăm sóc hậu phẫu.
Tôi đứng bên cạnh nghe chăm chú.
Chờ bệnh nhân rời , tôi nói:
“Anh thiếu dặn một câu rồi đó.”
“Hả?” – Anh rửa tay khử trùng.
“Đừng dùng lưỡi liếm chỗ nhổ răng.”
“ có em thích liếm thôi.” – Anh .
“Em nào…”
Tôi chợt ra, hồi hôn anh, hình như tôi đúng là… thích liếm anh thật.
Tôi lặng im luôn.
Anh bước tới gần, ánh mắt chứa đầy dịu dàng:
“Tới đón anh tan à?”
Tôi cố tình nói phóng đại:
“Chúng ta khiến người ta ganh ghét rồi đó.”
“Sao cơ?”
“Bởi vì tụi mình yêu nhau quá đỗi. Họ nhìn không nổi.”
Anh ôm tôi, bình thản nói:
“Cứ họ nhịn .
Anh còn yêu đủ .”
Tôi cũng ôm lấy anh, trong lòng nghĩ – Cố Phương Trì thật khác xưa.
Nhưng giờ đây, không còn là anh gần giống với hình mẫu lý của tôi nữa.
Mà là chính anh – trở thành hình mẫu lý đó.
Người mà tôi nắm tay cả đời.
Mãi mãi không đổi.
[HOÀN]