Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ca ca ta bỏ trốn ngày thành hôn.
Ta đành bất đắc dĩ thế ca ca, cùng vị khuê mật kết duyên.
Nhưng vừa vén khăn đỏ, gương mặt lộ ra lại là ca ca của nàng.
Ấy chính là vị Tiểu Tướng quân họ Bùi, danh vọng lẫy lừng, một mình trấn giữ Lương Châu!
Lúc này, trên gương mặt thanh tú của Bùi Văn Khanh đầy vẻ thản nhiên, y khẽ bóp giọng cất lời.
“Phu quân, đã đến lúc uống chén rượu giao bôi rồi.”
Ta: ???
01
Chén rượu bị ta đẩy ra ba lần.
Bùi Văn Khanh cũng không nổi giận, lại đưa đến lần thứ tư.
“Phu quân, đêm xuân ngắn ngủi, đáng giá ngàn vàng, uống xong rượu giao bôi thì chúng ta nên viên phòng thôi.”
Ta ngước nhìn kẻ đang đội mũ phượng, khoác áo choàng đỏ, nét đẹp bất phân nam nữ, nhưng rõ ràng cao hơn ta cả một cái đầu, chính là Bùi Văn Khanh, im lặng không thốt nên lời.
Viên phòng gì chứ.
Hoàng thượng ban hôn.
Rốt cuộc lại thành tân nương là nam còn tân lang lại là nữ.
Nếu để bệ hạ biết được, không biết nhà họ Bùi và họ Tạ phải rơi mấy cái đầu xuống mới đủ.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Bùi Văn Khanh mang gương mặt tuấn tú đến gần, hạ giọng thì thầm.
“Tạ Nhị Nương Tử, người trong cung vẫn đang chờ ở bên ngoài.”
“Chẳng lẽ nàng muốn ca ca của nàng, cùng tiểu muội của ta, bị đày ra biên cương ư.”
“Hai họ Bùi, Tạ một đôi cũng thành, hai đôi cũng là thành. Dù gì ta và nàng đã bái đường trời đất, hiện đã là phu thê. Chén rượu này nàng nên uống.”
Bùi Văn Khanh, ấy là vị lang quân lý tưởng đứng hạng ba trong cuộc bình chọn phu quân của giới khuê các kinh thành.
Còn ta chỉ là một thiên kim tiểu thư kém cỏi, cầm kỳ thi họa chẳng biết thứ nào.
Vụ làm ăn này, quả thật ta được lợi.
Nghĩ một đằng, ta cắn răng một nẻo.
Hai cánh tay giao nhau, ta uống cạn chén rượu giao bôi.
Đêm về, nến long phụng sáng rực, giường bát bộ kêu kẽo kẹt.
Hương rượu nồng hòa cùng son phấn.
Ngân hà chao nghiêng suốt một đêm.
Đến tận khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, trong đầu ta chỉ vẩn vơ hai chuyện.
Ta rõ ràng là “tân lang”, vì sao lại bị đè xuống.
Vả lại, hèn chi kẻ nam nhân khốn kiếp này còn trẻ mà đã trấn thủ một phương.
Hắn quả thật, rất có bản lĩnh.
Sáng hôm sau, lúc nửa tỉnh nửa mê.
Ngón tay chai sần lướt qua da thịt trần trụi của ta, khiến toàn thân nổi da gà.
Trong cơn mơ màng, ta vung trái đấm phải.
“Đồ to gan, dám quấy rầy giấc mộng của ta!”
Tay lập tức bị khống chế, cả người ta được kéo vào một vòng ôm ấm áp.
Bên tai vang lên tiếng cười sang sảng.
“Bảo sao tiểu muội ta luôn khen nàng đáng yêu.”
Ta mở mắt, đầu óc choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
Hu hu hu, căn phòng lúc này đã một mớ hỗn độn.
Lòng ta cũng rối như tơ vò.
Nhưng vẫn phải bị tóm lôi đi dâng trà.
Phụ thân ta thấy cảnh Bùi Văn Khanh mặc nữ phục, còn ta thì mặc nam trang, chỉ biết xoa trán cười như khóc.
Mẫu thân ta đắn đo một hồi, cuối cùng lấy ra chiếc vòng ngọc phỉ thúy đã chuẩn bị trước, thoáng khó nói nên lời khi trông thấy bàn tay to lớn, xương khớp nổi rõ của Bùi Văn Khanh lúc nàng nâng chén rượu.
“Vòng này chắc không đeo nổi.”
“Để lần sau, lần sau ta sẽ chuẩn bị quà khác cho con.”
Bùi Văn Khanh học theo lối yểu điệu khuê phòng, lấy tay che miệng cười e ấp.
“Mẫu thân, người khách sáo rồi.”
Kết quả, sáng sớm hôm ấy, bên ngoài truyền đi tin đồn phụ thân ta – người nổi tiếng cưng chiều con gái – vì phun ngụm trà ra, đã giúp ta rửa mặt luôn.
“Phu quân, chàng không sao chứ?”
Bùi Văn Khanh cầm khăn thêu, khẽ lau mặt cho ta.
Phụ thân ta đang cố làm ra vẻ uống trà cho bình tĩnh, lại thêm một lần nữa phun nước trà tắm vào mặt ta.
Thật không trách được phụ thân.
Dẫu sao, Bùi Văn Khanh có một ngoại hiệu là Sát Thần.
Bây giờ thế này, đúng là hơi chướng mắt.
02
Ban ngày, ta đóng vai phu quân, Bùi Văn Khanh làm thê tử.
Đến đêm, hoán đổi thân phận.
Bên ngoài đồn đại “Tạ Đại Lang nhà họ Tạ dũng mãnh khác thường, chẳng kém gì đấng nam nhi nơi sa trường.”
Còn nói “Tiểu thư nhà họ Bùi ăn uống quá tốt.”
Ca ca ta gửi thư về.
[ Thư gửi muội:
Con nhãi thối tha kia rốt cuộc đã gây nên chuyện gì?
Sao ngay cả mấy kẻ kể chuyện dạo cũng đồn rằng ta có thứ ‘Chuyển Luân Chi Thuật’ của Lạo Ai.
Muội giả mạo ta, cũng chẳng cần liều mạng đến thế chứ? ]
Ta vừa xoa eo, vừa hồi âm.
[ Hỏi thăm ca ca:
Ngươi cứ chết rấp ngoài kia đi, lão nương từ nay chính là trưởng tử đích tôn. ]
Lồng ngực ấm áp bỗng choàng tới từ phía sau, tự nhiên bao bọc lấy ta.
“Nương tử, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Tiếng thở của Bùi Văn Khanh nặng nề, phả nơi vành tai.
Chỉ nghe thôi đã biết chẳng có chuyện gì tốt lành.
Ta vừa rơi lệ vừa nguyền rủa, nguyền rủa ca ca ta không thể… khụ…
Mới hả dạ cơn giận trong lòng.
Hiển nhiên điều đó là bất khả thi.
Bởi vì ca ca ta đã trực tiếp trở về nhà.
“Tạ Tri Tuyết, ta đã thấy nhị tiểu thư nhà họ Bùi. Vậy người thành thân với muội là ai?”
Ngoài cửa, tiếng gõ vang lên.
“Phu quân, thiếp vừa làm món bột ngó sen quế hoa hạnh nhân cho chàng.”
Khoác nữ trang, Bùi Văn Khanh đẩy cửa, liền chạm ánh nhìn của ca ca ta.
Ca ca ta lập tức xông tới.
“Thì ra là ngươi, Bùi Văn Khanh, tên cháu nội đáng ghét này. Ta đã bảo sao ngươi lại vừa rủ ta đi uống rượu vừa xúi ta bỏ trốn hôn lễ.”
“Còn khuyến khích ta rằng ‘Sinh mệnh đáng quý, tình yêu còn quý hơn, nhưng nếu vì tự do, thì có thể vứt bỏ cả hai.’”
“Lừa ta sao? Còn cái ‘Chuyển Luân Chi Thuật’ gì chứ? ‘Một đêm bảy lần dâng’ ư? Muội muội xinh đẹp như hoa của ta chẳng phải đã bị ngươi hủy hoại như thế sao?”
Ta ???
Ca ca ta chỉ là thư sinh, rốt cuộc vẫn bị Bùi Văn Khanh ghì chặt trên nền đất.
Thế nhưng hồn phách huynh ấy vẫn bất khuất, kêu gào không ngừng.
“Muội muội đáng thương của ta, hu hu hu… bị chà đạp rồi…”
Cuối cùng phải dùng đến ba tấm khăn mới nhét kín được miệng ca ca ta.
“Ta và Tuyết Nhi ngoài việc hợp bát tự, lễ nghi đều đầy đủ, đã bái đường thiên địa, là phu thê chính danh.”
“Ta còn mời người xem qua, ta với Tuyết Nhi là lương duyên trời định.”
“Chờ ngươi và tiểu muội trở về, nàng chính là thê tử của ta.”
“Chuyện phu thê, sao không thể chứ?”
Ta, che mặt.
Ăn được món ngon thế này cũng cảm thấy hơi ngại.
Đôi tai đang cố gắng giấu đi nét đỏ bừng.
Ca ca ta nhìn dáng điệu e thẹn đầy giả tạo ấy, bất lực rơi nước mắt.
Ồ, không đúng.
Hình như ca ca ta nói kẻ xúi huynh ấy bỏ trốn chính là Bùi Văn Khanh.
Ta chợt tỉnh ra, ngước mắt nhìn Bùi Văn Khanh.
Y dường như cảm nhận được, bèn nhìn về phía ta.
Vẻ mặt chất chứa chột dạ.
Bốn mắt giao nhau, bầu không khí bỗng đặc quánh im lìm.
Sự im lặng chính là “bão tố” của đêm nay.
Chỉ còn ca ca ta ra sức dồn ép, cuối cùng phun được miếng khăn ra, chửi một câu.
“Hai người các ngươi tính cho ta ăn cơm chó chắc?”
03
Ca ca ta đã trở về.
Nhưng vị khuê mật của ta – giờ nên gọi là tiểu cô tử (em chồng) – vẫn còn bôn ba tứ xứ.
Thành ra ta vừa bôi thuốc cho ca ca, vừa bàn bạc xem phải làm thế nào.
Ta là người mở lời trước, chất vấn Bùi Văn Khanh.