Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Trong đó tính sẵn, để phụ thân làm Tể Tướng một thời gian, đợi ta đủ lông đủ cánh, thì hạ phụ thân xuống, ta lên thay.

Kế hoạch này thật quá hoàn hảo.

Xưa công chúa hòa thân, nay ta đẩy ca ca vào cung, nam nữ đều phải cống hiến.

Ta ôm bản kế hoạch cười gian, trong mơ còn thấy văn võ bá quan ra sức bợ đỡ:

“Tạ Nữ Tướng, trẻ mà tài, chẳng biết tự ti là gì.”

“Tạ đại nhân xứng gọi là rồng khoác phượng bào, bọn ta không sánh nổi.”

“Nữ Tướng ấy chẳng kém Tạ Đạo Vận, ngang ngửa Thượng Quan Uyển Nhi, quả là bậc tài nữ ngàn năm, như kế thừa phong thái Hoàng hậu triều Hán.”

Ta cười đến rách cả miệng, trong mơ chỉ ôm quyền nói “quá khen, quá khen.”

Ngoài giấc mộng, Bùi Văn Khanh sau lúc trực ban lại thay nữ phục ở Bùi phủ, trèo tường chui vào chăn ta.

“Sao đó, trong mơ nàng cười tươi thế?”

Ta bị đánh thức, liếc y một cái đầy bực dọc.

Y cứ ngỡ ta nổi cáu ngủ dậy, bèn mổ nhẹ vài cái lên môi, dịu giọng dỗ dành.

“Ta dẫn nàng đi chọn ít trang sức nhé?”

Ta vẫn giận.

Y bèn đổi ý.

“Vậy dẫn nàng đến tửu lâu phía nam thành ăn cho đã?”

Ta lập tức tươi tỉnh, hôn lại y.

“Phu quân thật tốt.”

Y hưởng thụ sự chủ động của ta, lúc tán gẫu mới bảo:

“Mà nói, chẳng phải ca ca nàng bị nhốt trong thư phòng ư, sao sáng nay bị người trong cung quăng ra rồi?”

Câu này tựa sét đánh ngang tai.

Giấc mộng đẹp tan tành.

Thoáng chốc ta thấm thía nỗi lòng Gia Cát Lượng: “Tiên đế khởi nghiệp mới nửa chừng, nửa đường đứt gánh…”

09

Vậy thì, cô nương nhà họ Tạ được đồn thổi kia rốt cuộc là ai?

Duỗi đầu cũng chém, co đầu cũng chém, chẳng lẽ để mặc thanh danh bị chà đạp suông.

Dù ta vốn cũng chẳng có danh dự gì.

Lúc này, mẫu thân mới sực nhớ mà kể cho ta một chuyện:

“Suýt thì quên, bức thư vị hôn thê trốn hôn kia – cũng là khuê mật con, Bùi Văn Nguyệt – gửi từ trong cung.”

Kẻ lừa phụ, lừa mẫu thì gặp nhiều.

Nhưng lừa con gái như vậy thật hiếm có.

Ta ôm mẫu thân, khóc khan: “Mẫu thân ơi, sao không đợi con chết rồi hẵng nói?”

Ta bèn giả làm Tạ Tri Phong, dẫn theo ‘muội muội’ Bùi Văn Khanh tiến cung.

Tiểu Hoàng đế vừa thấy Bùi Văn Khanh trong nữ trang, đã trầm trồ:

“Tạ phu nhân dù cao lớn nhưng rất diễm lệ.

Nói ra, trông khá giống một cố nhân của Trẫm.”

Khoảnh khắc đó, ta giật mình sợ hoàng đế khám phá thân phận của Bùi Văn Khanh.

Nhưng câu tiếp theo của ngài chứng tỏ ta nghĩ nhiều.

“Tạ ái khanh, Tạ phu nhân, cố nhân ấy chính là tiểu muội của hai khanh, Tạ Tri Tuyết. Nàng chính là người trong lòng Trẫm.”

Kẻ trông hao hao Bùi Văn Khanh, dám giả mạo ta, chỉ có nha đầu Bùi Văn Nguyệt.

Ta gần như quên béng cái tật xấu hồi nhỏ của ả: phạm lỗi gì cũng réo tên ta, khiến phụ thân cứ tưởng ta mưu ma chước quỷ.

Tiểu hoàng đế còn nhỏ hơn Bùi Văn Nguyệt chừng 1-2 tuổi, toát vẻ rụt rè của nam nhi mới biết yêu, nói năng mang đầy hơi hướng si mê.

“Nghe mấy bậc lão thành trong cung bảo ‘ở cạnh nhau lâu ngày sẽ càng giống nhau’, hôm nay Trẫm rốt cuộc được tỏ tường.”

Ta thầm nghĩ, với trí tuệ thế này mà cũng làm hoàng đế, thì ta làm Tể Tướng chẳng phải quá dư dả.

Liếc sang, thấy Bùi Văn Khanh nhíu mày tỏ vẻ: ‘Triều ta nguy to rồi.’

Ta lại chẳng mấy bận tâm, hoàng đế thiếu minh mẫn, chỉ cần khéo dẫn dắt là xong.

Ta vin cớ giúp ngài theo đuổi ái nhân, bèn thú hết tội lừa quân.

Đương nhiên đổ sạch sang “người trong mộng” của ngài.

Tiểu Hoàng đế ngỡ ngàng, chớp đôi mắt long lanh gật gù, còn khen “Bùi tỷ tỷ quả thật gan dạ,” rồi “Trẫm càng say mê Bùi tỷ tỷ hơn.”

Thế là tội lừa vua vừa khép lại.

Ta cũng ung dung chen chân vào Hàn Lâm Viện.

Xem ra ta hoàn toàn có triển vọng trở thành một hiền tướng.

10

Hoàng đế thu hồi thánh chỉ ban hôn trước, xóa bỏ hôn sự của ca ca ta và khuê mật.

Rồi ngài tứ hôn cho ta cùng Bùi Văn Khanh.

Rốt cuộc ta cũng có thể chính thức gả cho y.

Vui mừng khôn xiết.

Vì Bùi Văn Khanh là người thứ 2 sau phụ thân, chịu cho ta không vướng bận lồng son khuê các.

Lúc đưa lễ, y nắm tay ta, trịnh trọng hứa trước mặt phụ thân:

“Nhạc phụ, phụ mẫu vãn bối từ nhỏ đã dạy huynh muội chúng con rằng, nữ nhi cũng nên có chí hướng. Vì vậy vãn bối xin hứa nhất định không kìm giữ Tuyết Nhi.”

Phụ thân gật đầu ưng thuận, nhưng vẫn nhắc ta:

“Nói thì hay, nhưng con ơi, chuyện ‘nữ Tể Tướng’ thì thôi, phụ thân sợ nước nhà một ngày sẽ lụn bại.”

Phụ thân rõ ràng coi con gái kém cỏi.

Ta cũng thuộc top 10 thanh niên kiệt xuất đương triều chứ bộ.

Tất nhiên ta không phục.

“Cớ gì?”

Phụ thân vốn là Trạng Nguyên, nay văn tài bùng phát:

“Con ơi, con mở đường mà đường lại bằng phẳng…”

(ý rằng ‘không sỏi đá’ = không có thực lực).

Ta lấy thánh chỉ khen ngợi của Tiểu Hoàng đế, vung vẩy trước mặt phụ thân, mãi mới chậm rãi mở ra, từng chữ từng chữ đọc lớn.

Xong ta nhếch môi, bày ra khí chất “long vương.”

“Thứ này, phụ thân xem thử chưa?”

Phụ thân chấn động không thôi.

Ta tiếp tục vờ vịt.

“Phụ thân ạ, thép của người còn lẫn tạp chất.”

(Phải rèn tiếp).

Ai hả hê biết liền, ta không nói.

Hớn hở bước vào hôn lễ.

Lần này đến phiên ta làm tân nương.

Tấm khăn đỏ vừa được vén lên, ta ngước mắt nhìn.

Khi ấy, Bùi Văn Khanh khoác hồng y, dung mạo như ngọc.

Tuy xuất thân võ tướng, nhưng y lại sở hữu nét tuấn tú hòa với cái chất hoang dã của kẻ tập võ.

Hoàn toàn đúng kiểu thiếu tướng quân trong mơ của ta.

Ta vô thức nuốt nước miếng, bị y bắt gặp, chọc ghẹo mãi không thôi.

“Phu nhân, chẳng lẽ nàng thèm thuồng đến thế sao?”

Trước khi chung sống với y, ta đã có thừa lý thuyết.

Huống chi ta nếm trải sự giao hoan rồi.

Ta hiểu rất rõ ẩn ý của y là gì.

Có điều hôm nay, dù sao cũng là lần thứ 2 ta xuất giá…

À không, là lần thứ 2 kết hôn với cùng một người.

Không tránh khỏi đôi chút ngượng ngùng.

Dù ta trả lời hay không, thì có gì khác nhau.

Ánh mắt Bùi Văn Khanh nhìn ta, dường như muốn xé toạc nuốt trọn.

Cuối cùng, ta chìm đắm trong cơn sóng dục vọng.

Chỉ còn ngọn nến hỷ đỏ rực cháy suốt đêm.

Khi về phủ họ Bùi, ta phát hiện y càng không hề e dè.

Bất kể có ai ở đó, y cũng đều tiến lại gần gọi “Nương tử” hoặc “Phu nhân.”

Lúc lão quản gia vừa toan cất lời, ta đã chen ngang.

“Ta không muốn nghe mấy câu kiểu ‘Lâu lắm rồi lão gia chưa thấy Tiểu Tướng quân cười thế này.’”

Lão quản gia bị ta chặn, mắt bốc hỏa, định nói thêm, lại bị ta ngắt.

“Ta cũng không muốn nghe ‘Phu nhân là nữ nhân đầu tiên Tiểu Tướng quân dẫn về phủ.’”

Quản gia tức tối bỏ đi, thề đọc 300 quyển thoại bản rồi quyết đấu với ta 800 hiệp.

Bùi Văn Khanh bật cười.

Hiếm khi thấy y cười thoải mái đến thế.

Đôi mày anh khí giãn ra, thoáng chốc làm ta đờ đẫn.

Thấy vậy, y bối rối sờ mặt.

“Nương tử, trên mặt ta dính gì à?”

Vẻ đẹp trai mà không tự biết này, ta si mê vô cùng.

11

Thành hôn xong, ta đã nghĩ ra vô vàn gian truân mà ta và Bùi Văn Khanh có thể đối mặt.

Như là việc dạy dỗ hài tử của ta và Bùi Văn Khanh gặp vấn đề, đến nỗi “long phượng đồng… xả”;

Hoặc như Bùi Văn Khanh bị thương nơi chiến trường, ta phải xin nghỉ để theo hầu;

Lại hoặc như ta mãi không được trọng dụng chốn quan trường, không thể sớm thành nữ Thừa tướng…

Có điều chẳng hề ngờ tới, tên tiểu Hoàng đế “bề ngoài ngây thơ, bên trong đen tối” kia, vì theo đuổi không được Bùi Văn Nguyệt, liền đến nhờ chúng ta giúp diễn một tuồng kịch.

Tùy chỉnh
Danh sách chương