Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Những khách mời từng dự tiệc thọ hôm đó cũng lần lượt đứng :

“Hôm đó đã thấy kỳ quặc rồi, phu họ Triệu cứ nói tránh nói lui, lại còn luôn nhắc tới việc sắp thành hôn với Túc Vương. Bọn ta nghĩ không nên phá hạnh phúc của người ta, cũng tưởng tiểu thư nhà họ Triệu đâu đến nỗi ngu xuẩn đi làm , nên im lặng. Ai ngờ đại tiểu thư họ Triệu sự làm đó!”

“Đúng vậy, mẫu thân ruột của đại tiểu thư còn đích thân mặt xác nhận, ắt hẳn là rồi!”

“Nhà họ Triệu không gì! Dù duyên quan trọng, cũng không giấu giếm chứ? Nhà thường dân còn không chấp nhận con gái mất nết, huống hồ là hoàng gia?”

, còn giấu diếm người sắp cưới, đây không là mất nết, mà là đạo đức có vấn đề. Túc Vương lẽ sự muốn lấy một người như vậy?”

Túc Vương là dòng dõi hoàng gia, tính tình kiêu ngạo.

cưới ta – một tiểu thư nhỏ từ nông thôn – không phải vì yêu ta, mà là vì không trái dặn dò của lão vương phi khi qua đời.

Ba năm , ta tình cờ cứu lão vương phi khỏi c.h.ế.t đuối. Sau đó còn không tiếc lấy m.á.u mình làm thuốc, kéo dài thêm hai năm mạng sống cho .

Lão vương phi lúc lâm chung đã dặn Túc Vương phải cưới ta.

Ta hắn không tình nguyện, nên đã cố gắng trở thành mẫu người hắn thích, chịu đựng bao đắng cay.

Rốt cuộc, hắn cũng hạ sính lễ.

khi ta ngàn người trích, hắn không chút lưu tình rút cây trâm tặng ta, lạnh lùng bảo:

“Cút đi, đừng bao giờ xuất hiện mặt bổn vương nữa.”

Ở nông thôn, ta lam lũ với ruộng đồng, không được học một chữ.

đến kinh thành, ai cũng ta bằng ánh mắt khinh bỉ, ta sống trong lo sợ, như đi trên lớp băng mỏng.

Khó nhọc lắm tính được một môn thân sự tốt, tưởng rằng có thay đổi số phận, nào ngờ là giấc mộng hão huyền.

Danh tan nát, ta ôm hận mà c.h.ế.t. khi tắt thở, ta không kìm được mà hỏi mẫu thân:

“Con cũng là con của mẫu thân, cũng là ruột thịt của mẫu thân. Mẫu thân lẽ không ’ ấy có hủy hoại cả một đời con gái ? Tại mẫu thân lại hại con?”

Mẫu thân quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng như d.a.o cứa tim ta:

“Khi con , mẫu thân cũng từng nghĩ sẽ bù đắp cho con. con quê mùa thô kệch, lại nhút nhát, lúc nào cũng mang nặng oán hận, như cả thế gian đều phụ bạc con. xưa không phải mẫu thân bỏ con, là con không có phận làm con gái mẫu thân!”

“Muội muội con xinh đẹp tài giỏi như thế mà còn không gả được Vương , đêm khóc than. Nếu con được cao giá như vậy, nó sẽ nghĩ ? Dù này cũng đã làm khổ con rồi, thôi thì cứ để sai lầm đi đến cùng vậy. sau, bọn ta sẽ bù đắp cho con.”

ta không oán hận cho được?

Ta quê mùa thô kệch, đâu phải là lỗi của ta? Là vì ta không có cơ hội được dạy dỗ, học hành.

ta không vui vì sự tồn tại của con gái kẻ thù, mẫu thân vẫn luôn thiên vị nàng.

Rồi lại quay sang trách ta không đủ độ lượng!

Nếu mẫu thân đã hứa sau bù đắp.

Vậy này ta làm gì, cũng đều không phải là quá đáng!

3

Quay hiện tại.

Cũng như , những bàn tán của khách khứa không trực tiếp gọi tên, từng câu từng chữ đều đ.â.m xiên ta.

“Rốt cuộc là từ thôn quê lên, không quy củ, không hiểu liêm sỉ, làm cũng lạ.”

Phu Bá tước lấy tay áo che miệng cười khẽ:

“Phu họ Triệu, cô con gái tìm của điều’ quá, sợ chưa kịp bồng cháu ngoại nên vừa đã vội sinh ngay một đứa cho rồi.”

Mẫu thân ta giả vờ vẻ tức giận:

“Mọi người nói bậy gì thế! Tố Nương của ta trong trắng, mười nữa sẽ gả Vương , đừng có nói bậy làm hỏng hôn sự của con tôi!”

Triệu Minh Cẩm cũng làm bộ vẻ hiền thục:

“Đúng vậy, thà phá mười ngôi chùa, chứ đừng phá một mối duyên. Tỷ tỷ ta sắp gả Vương rồi, mọi người đừng bàn tán, hỏng duyên của tỷ tỷ!”

bề ngoài như đang bênh vực ta, kỳ thực là ngầm thừa nhận đứa trẻ kia là của ta, vì ta sắp gả Vương nên phải giấu giếm.

Những ánh mắt xung quanh đổ dồn phía ta, đầy vẻ khinh miệt, như đang một kẻ tội đồ.

Ta khẽ nhướng mày, nở một nụ cười:

“Mẫu thân nói phải có bằng chứng. ‘Con gây nghiệp chướng’ là ý gì?”

“Lại còn nói ‘gửi gắm cho ai thì liên quan đến người đó’? lẽ con trao d.a.o cho mẫu thân, thì mẫu thân thành kẻ sát ?”

“Tiết hạnh của con gái lớn hơn trời. Hôm nay trong tiệc có nhiều nữ quyến như vậy, nếu nói mập mờ của muội muội truyền ngoài, phải sẽ hại những người vô tội hay ?”

Các vị nữ quyến nghe vậy sắc mặt đều biến đổi, có người lên bất mãn:

“Đúng vậy, nhị tiểu thư họ Triệu, loại này phải nói cho rõ . Nếu kẻ xấu đồn thổi, bảo rằng nữ quyến đến họ Triệu mà mang , có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch nổi!”

Triệu Minh Cẩm lập tức như tắc họng, trừng mắt ta mà không nói nên .

Mẫu thân ta ta với ánh mắt thất vọng tràn trề:

“Tố Nương, từ khi nào con trở nên sắc sảo, lẽ đanh đá đến thế?”

Ta khẽ khép mắt, gắng nén mấy giọt nước mắt:

“Mẫu thân nói vậy là ý gì? Danh của khuê nữ vốn quý hơn vàng ngọc. Muội muội nói năng bất cẩn, suýt chút nữa đã gây họa, con nhắc nhở lại thành đanh đá?”

“Con mẫu thân không ưa con, thiên vị muội muội được nuôi dưỡng bên cạnh. dù thế nào, mẫu thân cũng không không phân biệt trắng đen, hồ đồ vu khống cho con gái mình như vậy chứ?”

Mẫu thân ta sững người, rõ không ngờ rằng ta – đứa con gái vẫn luôn khát khao tình thương của – lại dám phản kháng mặt đông người đến thế.

Vừa định trách mắng, ta đã vội dùng tay áo lau khóe mắt, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng tột cùng:

“Rõ đứa trẻ này là con của anh họ nhà ngoại bên Kim Lăng, mẫu thân cứ nhất quyết không chịu nói rõ? lẽ… là cố ý để mọi người hiểu lầm?”

“Vậy con sự muốn hỏi cho nhẽ: Mẫu thân vốn là người từ bi, ai đã khiến mẫu thân tức giận đến mức ăn nói không rõ như vậy?”

“Hay là… người mẫu thân sự muốn nhắm tới chính là con? Nên cố ý nói con ‘gây nghiệp chướng’, đem cái nhơ nhuốc ấy đổ hết lên đầu con?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương