Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tướng công của ta xuất chinh nhiều năm, khi về lại mang theo một nữ tử mù đang mang thai.
Bà bà ác độc vì cháu đích tôn mà ép ta uống trà nhận thiếp.
Nửa năm sau nàng ta hạ sinh trưởng tử.
Còn ta nằm cách đó một vách tường, độc phát mà chết trên chiếc giường lạnh lẽo.
Trọng sinh trở về ta trở về đúng ngày hắn khải hoàn hồi kinh.
Thấy nữ tử mù đang quỳ gối trước mặt, ta bình tĩnh đáp ứng, sau đó lập tức xoay người tiến cung, thỉnh chỉ xin hòa ly.
Bọn họ quên mất một chuyện.
Dù song thân ta đều đã khuất, nhưng cữu cữu ruột của ta chính là đương kim thiên tử!
1
“Mẫu thân, phu nhân, vị này là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Nếu không vì ta thì nàng ấy cũng không đến mức mất đi ánh sáng.”
Thẩm Kinh Trần che chở một nữ tử đứng sau lưng mình.
Dù nữ tử kia cúi đầu, ta vẫn nhận ra nàng ta có dung mạo mềm mại yếu đuối.
Nếu không thì Thẩm Kinh Trần cũng đâu dám mạo hiểm mang nàng về trong ngày khải hoàn, bất chấp miệng lưỡi thiên hạ.
Ta còn chưa kịp mở miệng, bà bà và tiểu cô đã ào đến vây quanh hắn.
Ngươi một lời, ta một câu, ân cần hỏi han ba năm qua hắn sống thế nào.
“Mẫu thân yên tâm, nhi tử không khiến gia tộc mất mặt.”
“Giờ chỉ còn đợi thánh chỉ ban thưởng.”
Bà bà ta – kẻ bao năm nằm liệt giường nhất định bắt ta hầu hạ từng muỗng canh mới chịu ăn – giờ đây sắc mặt hồng hào, nắm chặt tay Thẩm Kinh Trần, kích động gật đầu.
“Con à, bình an trở về là tốt rồi.”
“Nếu phụ thân con còn sống, sao cần con phải thân chinh tranh giành quân công?”
“Mẫu thân, nhi tử có thể bình an hồi phủ, ngoài nhờ tổ tiên và phụ thân phù hộ ở trên cao, còn nhờ Nhu Nhi tận tâm chăm sóc.”
Bà bà ta lúc này mới liếc mắt nhìn sang Lâm Nhu, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh khi.
“Con đã thích thì cứ thu làm thông phòng cũng chẳng sao.”
“Nam nhân nào chẳng tam thê tứ thiếp?”
“Huống chi đến nay vẫn chưa sinh được một đứa con!”
Ta cười lạnh, câu nói sau cùng rõ ràng là nhắm vào ta.
Nhưng bà ta cũng chẳng buồn suy nghĩ xem, rõ ràng Thẩm Kinh Trần đã ra chiến trường ngay đêm thành hôn.
Ta và hắn chỉ gặp mặt đúng một lần.
Nếu sinh được con mới thực sự là quỷ quái!
2
Vừa nghe xong, Lâm Nhu lập tức “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Lão phu nhân, không phải Nhu Nhi không biết điều.”
“Được làm tỳ nữ hầu hạ Thẩm tướng quân đã là phúc phận từ kiếp trước của dân nữ rồi.”
“Chỉ là… dân nữ không muốn đứa bé trong bụng mình, vừa chào đời đã bị người ta dị nghị.”
Lão phu nhân nghe thế thì mắt lập tức sáng rực lên.
“Sao? Ngươi mang thai rồi?”
“Vâng, Nhu Nhi đã mang thai hơn ba tháng. Cũng vì chuyện này mà con mới sốt ruột đưa nàng về.”
Thẩm Kinh Trần cẩn thận đỡ nàng ta dậy, giọng đầy thương tiếc giải thích.
“Vậy thì lập tức lập làm quý thiếp!”
“Đứa nhỏ thì ghi tên dưới danh nghĩa chính thất!”
“Mau, sắp xếp sớm việc vào phủ, lão thân mong có tôn tử bao lâu nay rồi, cuối cùng cũng tới!”
Một lời định đoạt của lão phu nhân khiến ai nấy trong gian chính sảnh đều lộ ra nụ cười hài lòng.
Ngoại trừ ta – chính thất được cưới hỏi đàng hoàng.
“Phu nhân, ý con thế nào?”
Lão phu nhân giả vờ như giờ mới nhìn thấy ta, hư tình giả ý hỏi một câu lấy lệ.
Ta từ tốn xoay xoay chiếc vòng ngọc ngự ban trên cổ tay, chầm chậm ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một lượt.
Đây là lần thứ ba ta gặp Thẩm Kinh Trần.
Một lần gặp trong cung trước hôn lễ, một lần là ngày thành hôn.
Tính ra, đối với ta, hắn còn xa lạ hơn cả con mèo ta nuôi trong viện.
“Quý thiếp? Như vậy chẳng phải quá ủy khuất cho đứa trẻ rồi sao?”
Thẩm Kinh Trần vốn đang lo lắng, lúc này nghe ta nói thế liền nở nụ cười:
“Ta biết nàng rộng lượng, ta trước cũng định để Nhu Nhi làm bình thê.”
“Nhưng nàng yên tâm, nàng ấy tuyệt đối không vượt mặt nàng đâu.”
Lâm Nhu dù mù nhưng rất biết quan sát nét mặt, nàng ta lại “phịch” một tiếng, quỳ xuống bên chân ta.
“Nhu Nhi nhất định tận tâm hầu hạ tỷ tỷ, tuyệt không dám vượt quá giới hạn.”
Lão phu nhân vì thương đứa bé trong bụng nàng, liền sai bà vú bên cạnh đỡ dậy.
Ai ngờ một đỡ ấy làm bà ta suýt ngã ngửa.
Thẩm Kinh Trần và bà vú đành mỗi người một bên đỡ lấy lão phu nhân.
Trên mặt Lâm Nhu hiện lên một tia xấu hổ, nhưng nàng ta cũng nhanh chóng được nha hoàn biết điều đỡ dậy.
Toàn bộ cảnh tượng ấy đều được ta thu hết vào mặt.
Thật là một nhà vui vẻ hòa thuận, thân tình khắng khít!
3
“Phu nhân, Nhu Nhi đang mang thai, chuyện này vẫn nên sớm thu xếp.”
Thẩm Kinh Trần không buồn để tâm đến Lâm Nhu, hắn tiến lại gần ta, giọng nhỏ nhẹ.
“Sức khỏe mẫu thân yếu ớt, ta lại lâu ngày không về phủ, nàng là phu nhân nên việc này vẫn cần nàng để tâm nhiều hơn.”
Ta cười nhạt.
Thì ra hắn cũng biết giữ thể diện và danh tiếng.
Muốn ta đứng ra lo liệu?
Thế này không phải nói rõ là muốn mượn thể diện ta để giữ danh dự cho Thẩm gia sao?
Một phòng này đầy người họ Thẩm, chỉ có ta là người ngoài.
“Ta còn chưa nói xong, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?”
“Chẳng lẽ đứa trẻ trong bụng nàng ta không chờ được nữa, sắp rớt ra đến nơi rồi?”
Lâm Nhu nghe giọng ta không đúng thì lập tức cảnh giác ôm bụng lùi lại.
Đôi mắt mù kia lóe sáng ánh sáng kỳ quái.
Ta không khỏi hiếu kỳ, đôi mắt ấy thật sự không nhìn thấy gì sao?
Lão phu nhân trừng mắt nhìn ta như thể ta sắp mưu hại tôn tử của bà ta vậy.
Nực cười!
Thẩm Kinh Trần chau mày:
“Tô Nhược Yên, nàng có ý gì?”
Cần nhờ vả thì gọi “phu nhân”, không vừa lòng liền đổi sang gọi tên.
Trước kia sao ta lại không nhận ra Thẩm Kinh Trần lại là kẻ tiểu nhân như thế?
“Nếu nàng thấy không chấp nhận được thì chờ thêm mấy ngày cũng được.”
“Chỉ là đừng làm Nhu Nhi sợ, nàng ấy tính tình yếu đuối, chưa từng thấy trường hợp nào như vậy…”
Ta chẳng buồn nghe những lời giả dối đó, chậm rãi giơ tay, cắt lời hắn:
“Thẩm Kinh Trần, ngươi muốn đưa nàng vào phủ, đơn giản thôi.”
“Muốn cưới ngay ta cũng chẳng ý kiến.”
“Cần gì phải làm ra vẻ nâng lên làm bình thê? Chi bằng trực tiếp hòa ly, ta nhường chỗ cho nàng ta chẳng phải gọn hơn sao?”
Lâm Nhu nghe xong thì vui mừng khôn xiết.
Thẩm Kinh Trần thì đứng đờ tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là lão phu nhân phản ứng kịp, nổi giận gầm lên:
“Hòa ly? Nằm mơ đi!”
“Ngươi là hạng nữ nhân tâm địa hiểm độc, bất hiếu với bà bà, lòng dạ hẹp hòi.”
“Giờ bản thân không sinh được lại còn không cho người khác sinh, ngươi muốn Thẩm gia tuyệt hậu sao?”
“Mỗi điều đó đều phạm vào ‘Thất xuất’!”
“Ta có thể lập tức bảo nhi tử của ta ra quan phủ hưu ngươi!”
“Dù có hưu rồi thì của hồi môn của ngươi cũng đừng hòng lấy lại!”
Thấy bà ta vẫn chưa hiểu rõ tình hình, ta bật cười lạnh, lui về sau hai bước, giơ ra ngọc bội hoàng gia trong tay.
“Muốn đuổi ta?”