Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Dọc đường… vẫn không có lấy một bóng người.

Ta vốn không định bước vào Âm Hi Đường – nơi ở của Lâm Nhu, nhưng lòng hiếu kỳ thúc đẩy ta lách vào.

Nơi đây, quả nhiên hiện lên một vệt màu sắc bất thường…

Khắp chốn, đều là máu!!!

Mọi thứ ngổn ngang hỗn độn, cả cây đào nàng ta yêu quý nhất cũng bị chặt đứt.

Tiến vào trong, ta trông thấy thi thể của Lâm Nhu – toàn thân đầy vết thương, chết thảm không chịu nổi.

Bên cạnh là một cái nôi.

Đứa bé dường như vừa tròn tháng, mặt mày tím tái như thể bị bóp chết.

Ta lập tức buồn nôn, vội quay mặt đi.

Nhưng ta lại chẳng cảm thấy chút thương xót nào với bọn họ.

Chết chưa hết tội!

Rời khỏi Âm Hi Đường, ta tiến đến viện lão phu nhân.

Cảnh tượng cũng tương tự – máu me khắp nơi, bà ta chết không nhắm mắt.

Thẩm Kinh Trần… cũng đã bị chém đầu.

Tư thế của lão phu nhân giống như đang định che chở hắn khiến ta có chút cảm thán.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.

Thẩm gia và ta là tử thù.

Giờ đây ta không phun nước bọt vào xác bọn họ đã là nhân từ lắm rồi.

Mặt ta lạnh như sương, lặng lẽ trôi khỏi nơi đó nhưng trong lòng nặng trĩu.

Rốt cuộc là ai… báo thù giúp ta?

Là hoàng đế cữu cữu sao?

Nhưng ngài là minh quân, cùng lắm chỉ hạ lệnh chém cả nhà, sao lại cho phép tra tấn dã man như vậy?

Trong lòng ta có một cái tên nhưng không dám tin.

Không biết từ lúc nào, ta đã trôi đến đại sảnh nơi đặt linh cữu.

Từ xa, ta thấy một nam nhân mặc trường bào màu đen, tay cầm trường kiếm.

Lại gần mới biết, y phục người đó không phải màu đen – mà là bị máu nhuộm đỏ.

Trường kiếm trong tay còn không ngừng nhỏ máu.

Nam nhân ấy đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

Lưng hắn run rẩy, tuyệt vọng đến cùng cực.

Ta không thấy rõ dung mạo, chỉ nghe được giọng nam trầm khàn đắng chát:

“Quận chúa… Du An đến muộn rồi…”

Phiên ngoại

1

Lúc ta tỉnh lại, xe ngựa vẫn đang từ tốn chạy về phía trước.

Từ kinh thành đến Biện Châu ít nhất cũng phải ba bốn ngày đường, mà hôm nay mới là ngày thứ hai.

Ta vén rèm nhìn ra ngoài, thấy Du An đang ngồi cạnh phu xe, tay ôm chuôi kiếm, mặt lạnh như băng, không biết đang nghĩ gì.

Thật ra ta cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt với y.

Ấn tượng duy nhất là một kẻ mặt lạnh ít lời, tính khí lại có phần thô bạo.

Ta thật sự không ngờ, sau khi ta chết, y lại có thể đồ sát cả nhà họ Thẩm.

Ngay cả cây đào mà Lâm Nhu yêu thích nhất cũng không tha.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi muốn hỏi y một câu.

“Du An, vào đây một lát.”

Nhưng hỏi gì… ta vẫn chưa nghĩ ra.

Chỉ là muốn gọi y lên xe ngựa.

2

Trong xe ngựa chỉ có ta và y ngồi đối diện nhau.

“Quận chúa?”

Một lúc lâu sau, Du An mới nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ta.

“Ngươi… đi theo ta bao lâu rồi?”

Lời đến bên môi, ta lại không biết nên mở miệng thế nào.

Dù sao, người có “kỳ ngộ” như ta trong thiên hạ chắc cũng không nhiều.

Nếu không, thế gian này chắc đã đại loạn từ lâu rồi.

Rõ ràng ta biết, Du An trước mặt không phải Du An trong mộng.

Ta không tiện hỏi thẳng: nếu một ngày ta bị hại chết trong nội viện, y sẽ vì lý do gì mà giết cả nhà người ta?

Câu ấy… nghe sao cũng thấy có gì không ổn.

“Đã bốn năm rồi, thưa quận chúa.”

“Từ ngày ngài cập kê, Du An chính là ám vệ duy nhất của ngài.”

Du An đáp rất nghiêm túc.

Ta chớp mắt – vậy mà đã bốn năm trôi qua.

Nhưng thường ngày ta và y có rất ít giao thoa.

Y… là từ khi nào mà có tình cảm sâu nặng đến thế với ta?

Hay là ta tự đa tình?

Dù ta từng xuất giá nhưng chưa từng được nếm trải mùi vị yêu đương.

Người như ta làm sao có thể phân rõ y vì bổn phận hay vì ái tình mà báo thù cho ta?

3

Nghĩ đến đây, ta cúi đầu cười nhẹ.

Tuy ta được hoàng thượng đích thân ban chỉ hưu phu, nhưng xã hội này xưa nay vẫn hà khắc với nữ tử.

Hưu phu suy cho cùng cũng là vết nhơ danh tiết.

Chẳng qua thiên hạ còn e dè thân phận quận chúa của ta, nên không dám tùy tiện bàn tán sau lưng.

Huống chi, ta từng gặp loại người như Thẩm Kinh Trần nên càng hiểu rõ, nam nhân trong thiên hạ mười phần thì tám phần bạc tình, một phần lãnh đạm, một phần… giả vờ si tình.

Có thể thoát thân bình an đã là may mắn lớn nhất đời ta.

Từ ngày rời khỏi Thẩm gia, ta đã âm thầm thề sẽ không bao giờ bước chân vào nhà nam nhân khác với danh phận thê tử nữa.

“Mẫu thân ta từng cứu mạng ngươi, nhưng bao năm qua, ngươi vì phủ Trấn Quốc, vì ta đã liều mạng nhiều lần.”

“Du An, nếu ngươi thật lòng muốn rời đi thì chỉ cần mở miệng, ta nhất định sẽ chấp thuận.”

Du An sững sờ, rồi lập tức quỳ xuống trong xe ngựa chật hẹp.

Ta vội vã cúi người muốn đỡ y dậy.

“Đừng quỳ, ta…”

“Quận chúa, Du An đi theo ngài, từ nay chỉ nhận ngài là chủ.”

Thân hình Du An thẳng như tùng trúc.

Y cố chấp chống lại khiến ta chẳng thể đỡ nổi, đành để mặc y quỳ tiếp.

“Vương gia đối đãi với ta không tệ, vương phi còn cứu ta một mạng.”

“Nay nếu ngài đuổi ta, Du An cũng không thể đi.”

Ừm… sao ta nghe giọng y có chút… tủi thân?

4

Nhìn kỹ thì vành mắt Du An đã đỏ lên.

“Quận chúa, là… là ngài ghét bỏ Du An rồi sao?”

“…?”

Không đúng, quá không đúng.

Ám vệ mặt lạnh của ta đâu rồi?

Tên đáng thương này là ai vậy?!

Như thể lần đầu tiên ta thật sự “nhìn” Du An, ta đánh giá lại y từ đầu đến chân.

Khi ta còn đang tự hỏi có phải mình gặp ảo giác hay không…

Y lại cất tiếng, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc:

“Ngài… thật sự không cần Du An nữa sao?”

Ta trợn tròn mắt.

Cái này là gì vậy?

Sau cơn ngỡ ngàng, ta dần bình tĩnh lại.

“Dĩ nhiên không phải.”

“Chỉ là… ta không định tái giá.”

“Nếu ngươi một lòng đi theo ta, về sau sẽ có những ngày tháng khổ cực bị người ta chê cười.”

“Ngươi có chấp nhận được không?”

Bất kể đối phương có ý gì thì ta cũng phải nói rõ.

Nhưng Du An lại không hề buồn bã, trái lại còn nín khóc, lộ vẻ mãn nguyện đứng dậy.

Mỗi hành động, lời nói của y đều ngoài dự liệu ta.

Đặc biệt là câu tiếp theo:

“Quận chúa, được đi theo bảo hộ ngài là phúc phận của Du An từ kiếp trước.”

“Nếu ai dám nghị luận ngài, ta sẽ khiến kẻ đó vĩnh viễn câm miệng.”

“Nếu ngày tháng khó khăn, ta sẽ ra ngoài kiếm việc, để ngài không phải sống thiếu thốn.”

“Nói tóm lại, ta chỉ cầu ngài cả đời bình an, nửa đời sau vui vẻ.”

“Đừng đuổi ta đi nữa, được không?”

Khoan đã, ta từng đuổi Du An hồi nào đâu chứ?!

Ta còn chưa kịp kêu oan thì y đã xoay người bước xuống xe.

Gan lớn thật.

Ta là quận chúa mà!

5

Đến Biện Châu, ta dọn về phủ Trấn Quốc – ngôi nhà cũ của ta.

Vinh quang thuở trước đã không còn, phủ chỉ còn lão quản gia và vài tôi tớ trông coi.

Nếu không nhờ hoàng thượng cữu cữu còn nhớ tình xưa thì một quận chúa như ta e cũng chẳng khác gì quý nữ bình thường trong kinh thành.

Phong cảnh Biện Châu rất đẹp, thế là ta suốt ngày du sơn ngoạn thủy.

Du An luôn bám theo không rời, chưa bao giờ vắng mặt.

Thời gian cứ thế trôi qua, một năm, hai năm, ba năm…

Cho đến khi hoàng thượng cữu cữu bệnh nặng, hạ chỉ gọi ta hồi kinh trong đêm.

Những năm qua, ta biết rõ họ hàng nhà họ Tô từ lâu đã thèm muốn của hồi môn của ta.

Bọn họ đã không còn là những người như khi phụ mẫu ta còn sống.

Nể tình phụ thân, khi nhận được thánh chỉ, ta lập tức lên đường trong đêm, nhưng trước khi rời đi, ta để lại một nửa của hồi môn cho bọn họ, nhưng mang đi tất cả kỷ vật của phụ mẫu.

Dù sao ta cũng đã chán nơi này.

Biện Châu… e rằng ta sẽ không quay về đây nữa.

6

Ta đã gặp lại hoàng đế cữu cữu lần cuối.

Ngài lâm bệnh rất nặng, khi vừa thấy ta còn nhận nhầm ta là mẫu thân – trưởng công chúa, tỷ tỷ của ngài.

“Tỷ tỷ, tỷ lừa ta…”

“Rõ ràng tỷ đã hứa năm nào cũng sẽ về thăm ta cơ mà.”

“Ta đã làm hoàng đế rồi, sao tỷ… sao tỷ lại bỏ ta mà đi…”

Năm đó, phụ thân ta nắm giữ trọng binh, còn mẫu thân là đích trưởng công chúa được gả đi xa.

Bề ngoài là vinh quang hoàng tộc, nhưng thực chất lại là hoàng đế sợ hãi nghi kỵ.

Khi ấy, cữu cữu còn chưa là thái tử.

Dù là đích xuất, nhưng ngài không phải trưởng tử, căn cơ bất ổn.

Người ta đồn rằng, chính vì trưởng công chúa gả cho Trấn Quốc Vương mà cữu cữu mới thuận lợi được lập làm thái tử, rồi mới đăng cơ làm vua.

Chỉ tiếc rằng, mẫu thân ta sinh ra ở kinh thành, mà một khi bà gả Biện Châu liền không thể quay về.

Cuối cùng mẫu thân chết tha hương, linh hồn… có lẽ đã sớm trở về kinh thành.

Hoàng đế cữu cữu nói ra rất nhiều lời chôn giấu trong lòng, rồi bỗng dưng tỉnh táo hơn:

“Trẫm thẹn với mẫu thân con…”

“Trẫm muốn đi tìm tỷ ấy để tạ lỗi… năm xưa trẫm hờ hững với con, khiến con suýt nữa bị lũ lang sói Thẩm gia ăn tươi nuốt sống… Tỷ tỷ nhất định hận trẫm lắm…”

“Truyền chỉ của trẫm… từ nay về sau, con chính là An Bình Công Chúa.”

Lời vừa dứt, thiên tử băng hà.

Mà ta… khóc không thành tiếng.

Người thân cuối cùng của ta trên cõi đời này rốt cuộc cũng mất rồi.

7

Ta ở lại kinh thành.

Phủ công chúa được xây dựng vô cùng tráng lệ, tân đế đăng cơ xong còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.

Ta nhận hết tất cả, rồi đem toàn bộ đầu tư mở thiện đường phát cháo, nuôi dưỡng hài nhi bị vứt bỏ cùng các việc thiện khác.

Người hầu trong phủ phần lớn bị ta cho rời đi, chỉ còn lại hai người – Du An và Cát Tường mãi không đuổi được.

Trong phủ có một cây đào.

Trước kia ta không thích hoa đào, nhưng theo năm tháng trôi qua, lòng ta cũng dần dịu lại.

Ở kinh thành ngót nghét mười năm, ta bỗng nhiên đổ bệnh nặng.

Nằm trên ghế gỗ, đắp chăn dày, ta phơi mình dưới nắng xuân ấm áp.

Cánh hoa đào theo gió nhẹ rơi xuống, phủ kín tầm mắt ta.

“Du An, ngươi theo ta nhiều năm như vậy có từng hối hận không?”

Cát Tường đã bị ta đuổi ra ngoài từ sớm.

Nha đầu đó mà thấy ta sắp chết chắc chắn sẽ khóc đến phát ngốc.

Ta để lại cho nàng một khoản bạc lớn, giấu dưới gối, nhiêu đó cũng đủ để nàng sống an ổn suốt đời.

Du An vẫn đứng yên bên cạnh ta như mọi khi.

Bao nhiêu năm qua, y chưa từng rời xa nửa bước.

“Quận chúa, Du An không hối hận.”

Ta khẽ cười, đặt tay lên cánh tay y.

Ta đã làm công chúa nhiều năm, vậy mà giờ y vẫn gọi ta là “quận chúa”.

Điều đó chứng tỏ – Du An không chỉ không hối hận khi theo ta nhiều năm.

“Hẳn là ngươi thích ta.”

“Nếu không, đời trước sao ngươi lại tàn sát cả nhà họ Thẩm?”

“Chỉ là… ta không thể đáp lại thứ tình cảm mãnh liệt và sâu nặng ấy. Ta đã chọn cách né tránh. Du An, xin lỗi ngươi.”

Gió xuân lướt qua, một giọt lệ rơi lên tay ta.

Ta cố gắng ngẩng đầu, lại lần nữa thấy đôi mắt đỏ hoe của Du An:

“Quận chúa, dù ngài đi tới đâu, Du An cũng sẽ theo đến đó.”

“Từ ngày ngài cầu xin mẫu thân ngài cứu mạng ta, mạng sống này – đời đời kiếp kiếp – đều là của ngài.”

“Sống chết bên nhau. Trên đường đi tới Hoàng Tuyền, xin ngài… đợi Du An.”

Ta khẽ cười, dồn hết sức lực nắm chặt tay y.

Lần này, ta không còn từ chối nữa.

“Được.”

(Toàn văn hoàn).

Tùy chỉnh
Danh sách chương