Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Khi Tạ Lâm An đưa ta về, trăng đã treo đầu cành.
Hắn đứng ở cửa không bước.
Ta người nhìn hắn, hắn đưa tay gỡ một chiếc lá rụng vướng nơi tóc ta.
“ , ta phải về Tạ gia .” hắn thấp thấp.
Ai cũng Tạ gia là hang hùm ổ sói.
Ta theo bản năng nắm lấy tay hắn.
Hắn mỉm cười với ta.
Đây là lần đầu hắn cười với ta, nụ cười như ánh nguyệt, đẹp động lòng người.
“Đợi ta trở về tìm ngươi.” Hắn cười, rút tay về, nói xong bèn người đi.
Trong ngõ có mấy ngọn đèn dã, bóng hắn vốn đã văn nhược lại bị kéo dài, trông cô tịch, khiến người không khỏi chạnh lòng.
Ta nhịn không gọi: “Tạ Lâm An.”
Hắn dừng lại, ngoảnh đầu.
Ta cũng cười với hắn: “Vạn sự cẩn thận.”
Hắn gật đầu, lần bước đêm là không lại nữa.
Những ngày kế tiếp, ta không gặp hắn thêm lần nào.
Trái lại phụ thân ta cứ ba bữa lại chạy chỗ ta, sợ Tạ Lâm An nhân lúc hắn sơ ý mà về.
“Không phải ta nói ngươi, ngươi là cô khuê các, một nam tử ở qua đêm trong nhà, tiếng tăm xấu đến chừng nào.”
Mỗi lần đến là hắn lải nhải không dứt.
Giống hệt hai mươi năm .
Nghiêm Phong đứng cạnh hắn bĩu môi: “Thiếu gia, người hãy bận tâm bản thân nhiều hơn đi.”
“Sao?” Ta bỏ tay khỏi tai.
“Vài hôm trước, thiếu gia theo như đã bàn, vừa võ trường luyện võ vừa dò xét việc thế tử trong quân, quả thật phát hiện thế tử câu kết với Thị lang Binh bộ, nhưng chưa kiếm chứng cứ đã bị gia phạt một trận.”
“Vì sao phạt? gia hắn đi luyện võ nên không vui ư?”
“Vui chứ, nên gia muốn dẫn hắn sang Quốc công phủ dùng bữa, hắn sống chết không đi.”
Ta nhìn phụ thân.
Hắn thở dài, ngồi cạnh ta: “ , ngươi bảo nếu làm thế tử là phải cưới người không muốn cưới, làm điều không muốn làm, cái thế tử ấy có nghĩa gì?”
“Thanh danh ô uế đã sao? Cùng lắm gió tai trái ra tai phải, hiện giờ ta có thể ngồi chuyện trò cùng ngươi thế , có gì không tốt?”
Một tràng lời ấy khiến ta thoáng bối rối.
Xưa nay vẫn là ta kéo hắn chạy về phía trước, bởi trong ký ức của ta hắn chính là gia, nên ta liền rằng hắn tất phải làm gia.
Ta đã bỏ qua cảm thụ của hắn.
Với Tạ Lâm An cũng vậy.
Ta cứ tưởng ta thấy bọn họ của hai mươi năm , tức là đó chính là cuộc đời họ muốn.
Kỳ thực không hẳn.
Ta vỗ vai hắn, cười nói: “Ngươi nói đúng, làm người nên sống thành dáng vẻ mà mình muốn.”
Thấy ta không khuyên nhủ, mi hắn sáng hẳn.
Vui mừng kéo ta đi một nơi hay ho.
Nơi hay ho ấy dĩ nhiên không phải Nghênh Xuân lâu, mà là sòng bạc Thịnh Hiền.
là chúng ta chưa , đã thấy mấy người trong ngõ.
“Phu quân ngươi đã cầm cố ngươi ta, ngươi phải đi với ta!” Một nam tử từng bước ép sát nữ tử bị dồn góc tường.
Nữ tử khóc rất đáng thương.
Nhưng khi tay vươn , bỗng bị người gạt đi.
Một thiếu nữ nhảy từ cửa sổ cạnh, váy lụa tầng tầng như phù dung nở rộ giữa không.
“Nàng ấy không tự nguyện.” nàng giòn trong, êm tai phi thường.
Gió hất một góc mạn che, lờ mờ thấy chóp mũi khéo và đôi môi son tươi.
Nhìn cũng là một giai nhân.
“Con nha đầu từ đâu , phu quân nàng thua bạc cầm cố nàng ta, nàng không nguyện ai nguyện, ngươi nguyện chắc?” nam nhân lấc cấc, đưa tay định giật mạn che của nữ tử ấy.
Phụ thân ta thấy thế liền định bước ra.
Nào ngờ địch trong tay thiếu nữ đảo một cái, cánh tay như gãy làm đôi.
kêu thảm một tiếng quỳ rạp đất.
“Đây là bản cô thưởng ngươi, khoản phu quân nàng nợ ngươi coi như trả xong.” Thiếu nữ ném một túi tiền lên người .
Khi ấy phụ thân ta bước , ta muốn kéo hắn cũng không kịp.
Hắn đi mấy bước đến kai, nhặt túi tiền, móc bạc trong ném trả lên người , tiện chân đá một cái.
Thiếu nữ liếc phụ thân ta ánh lạ lùng.
Phụ thân ta đưa trả túi tiền: “Đừng thứ dơ bẩn như thế làm bẩn túi của thư.”
Lúc ấy một người gái vội vã chạy đến từ phía .
“ thư, người lại chạy loạn.” Nha hoàn đỡ thiếu nữ.
“Dù sao cũng đã bẩn, vứt đi là .” Thiếu nữ mặc nàng dìu, nhìn sang nữ tử đáng thương kia, “Về nhìn người kỹ, đừng tự hủy cả đời mình.”
Dứt lời nàng cùng nha hoàn rời đi.
“ thư, lão gia đang giục người về.”
“ phải lại vì hôn sự của ta với Nhị công tử phủ sao.”
“Bảo ta gả tên nhát gan ấy, thà ta ở trong nong trang cô độc đến già.”
…
Ta hình như thấy thân mình phụ thân ta chao đi theo gió.
13.
Phụ thân ta đổ bệnh.
Bệnh tương tư.
Cùng phát bệnh với hắn, có ta.
Hai chúng ta ngồi sóng vai trong sân, ngước nhìn trời xa từng đôi nhạn liệng mà thở dài một tiếng.
“ , ngươi nói A Vụ làm sao chịu nhận ta đây?”
Phụ thân ta phiền lòng lắm.
mấy ngày đã gọi là A Vụ .
Dù ta cuối cùng mẫu thân ta ắt sẽ nhận hắn, nhưng giờ ta cũng muốn hắn dễ chịu.
“Không .” Ta chống cằm, “Có điều nhìn dáng vẻ hôm ấy, e nàng thích bậc đại anh hùng đội trời đạp đất.”
“Đại anh hùng.” Hắn lặp lại.
Ta gật đầu, hỏi: “Ngươi nói giờ Tạ Lâm An đang làm gì?”
Hắn thuận miệng: “Bị phạt chứ đâu.”
“Bị phạt?” Ta vội nhìn hắn.
Lúc hắn sực nhớ, vỗ trán:“Xem đầu óc ta , hôm nay là nói chuyện đó với ngươi, hôm qua Tạ phủ náo một trận to, hình như thư Thượng thư phủ ở Tạ gia rơi nước.”
Ta nôn nóng bật dậy: “Liên can gì đến Tạ Lâm An?”
Phụ thân ta nhún vai, bộ dạng như chuyện rõ rành rành.
Phải .
Gặp lúc thế , tất đem kẻ không thân không mẫu, không chỗ dựa ra gánh tội.
Ta nghĩ ngợi, vén váy chạy thẳng.
Tạ Lâm An chắc lại bị thương.
Ta phải cứu hắn.
Ngoài Tạ gia vẫn một mảnh thái bình, xe ngựa người qua đều là bậc phú quý nhất nhì.
Ta men đến hậu viện, vốn định theo lối cũ mà trèo tường, lại thấy góc tường có một lỗ chó.
Lỗ chó thế nào cũng thuận tiện hơn trèo tường.
kia lỗ chó chính là một sân của Tạ gia.
Sân cỏ dại um tùm, nói dễ là tĩnh mịch, nói khó chim buồn ghé.
Ta đang định đi ra, chợt phía không xa có tiếng người.
“Tạ Lâm An, quỳ một đêm đã không chịu nổi sao?” đắc ý vang ra từ một gian phòng.
Ta vòng sang , chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ mà nhìn.
Bài trí trong phòng cực kỳ đơn sơ.
Kẻ nói chuyện đứng cạnh giường, có vài phần giống Tạ Lâm An.
“Ta tự nhiên không phải ngươi đẩy Nhiễu Nhiễu , nhưng vậy đã sao? Ngươi một kẻ vô dụng như thế mà cũng dám bấu víu Nhiễu Nhiễu, ta nhất định ngươi sống không bằng chết.”
Hắn lấy trong ngực ra một cái hộp, cười tà: “ cần ngươi phát điên ngay trước mặt Nhiễu Nhiễu, xem nàng thích ngươi không.”
Tạ Lâm An lưng về phía ta, tựa ngồi giường.
Ta không thấy rõ diện mạo khi ấy của hắn, tiếng khàn lạnh: “Ngươi muốn làm gì?”
Người kia vuốt vuốt hạp, mỉm cười lưng: “Đợi Nhiễu Nhiễu đến ngươi sẽ .”
Thấy hắn đi xa, ta cẩn thận đẩy cửa sổ mà lẻn .
Vừa chạm đất, Tạ Lâm An đã lao bóp cổ ta.
Cảm giác âm lãnh nghẹt thở ấy, giống hệt lần đầu ta gặp hắn khi xuyên .
“Tạ Lâm An.” Ta đập tay hắn.
Hắn như bị kinh sợ, vội buông tay.
Sắc mặt tái dại, toàn là hoảng loạn.
Nhìn đến thật khiến người ta xót xa.
mấy hôm, sao lại giày vò thành ra thế.
“ …” Hắn quỳ ngồi bối rối trước mặt ta, “Sao ngươi lại đến đây?”
Ta đứng ngay trước hắn, cúi người nhìn thẳng đôi đẹp ấy.
Hắn ngửa đầu, nơi đáy hơi ửng đỏ, long lanh thủy quang.
Ta không nhịn khẩy cằm hắn, gằn : “Ta mà không đến, phải ngươi sẽ bị người ta ức hiếp đến chết sao.”
Hắn khàn : “ .”
Gọi đến run lòng người.
Ta nắm cổ tay hắn: “Ta đưa ngươi đi.”
Hắn lại phản tay giữ ta.
“Đợi một chút nữa, sắp xong .”
Hắn quỳ tiến một bước, ngẩng đầu cầu khẩn ta, “Ngươi ra ngoài đợi ta, không?”
Ta lắc đầu: “Ta ở cùng ngươi.”
Đôi hắn càng đỏ.
“Ta không muốn ngươi thấy dáng vẻ phát điên của ta, ta sợ làm ngươi bị thương.”
và hắn cùng run khẽ.
Là sợ thật.
Ba chữ “Ta không sợ” lăn trong cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt .
“, ta ra ngoài đợi.”
Ta xoa đầu hắn như dỗ thú bị thương, “Nhất định phải bình yên bước ra.”
hắn sao trời lấp lánh, mỉm cười gật đầu.
tiễn ta ra ngoài.