Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Gương trắng trẻo, còn nét trẻ con, nhưng phần thân trên lại chắc khỏe khoắn. Cái đuôi to khỏe, vảy bóng loáng uốn lượn cửa phòng ấp kéo dài đến tận trong góc tường.

Phòng ấp nhỏ bé giờ không còn đủ chỗ cậu , tôi đành dọn cậu một căn phòng lớn hơn.

Sắp xếp xong, tôi không quên mấy con rồng đất Komodo được sinh ra, liền thuận miệng dặn cậu vài câu, bảo cậu yên đó nghỉ ngơi.

Tôi nói rất nhẹ , cậu cũng lặng lẽ nghe.

Vừa nói xong định quay lưng rời đi, thì cái đuôi kia bỗng quấn chân tôi.

Tôi định dùng sức gỡ ra, nhưng đuôi cậu chẳng nhúc nhích chút .

Sức tôi vốn chẳng thể địch lại cậu, đành bất lực thở dài: “Đừng nghịch , chị còn về thí nghiệm.”

Nhưng cậu im lặng, hai cánh chắc phía sau ôm tôi.

Một luồng điện như chạy dọc sống lưng.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên những hình ảnh lạnh lẽo của loài .

Thế nhưng thiếu niên ấy lại nhẹ tựa cằm lên vai tôi, giọng nói trầm thấp, tính vang lên:

“Chị lại thêm một lát có được không? Mỗi khi chị đi rồi, căn phòng này lại trống vắng đến lạ… Em sẽ cô đơn lắm…”

20

Một cái chạm môi nhẹ và mát lạnh lướt qua má tôi.

Là cậu — đang khẽ khàng đặt một nụ hôn lên gò má tôi, giọng dịu dàng:

“Chị ơi, nay lại em lâu một chút được không? một lát thôi mà…”

Tôi khẽ dỗ: “Ngoan , nay chị thật không có thời gian.”

mất tròn sáu tháng ấp nở được con rồng đất Komodo kia, nay là tuần thứ năm sau khi nó chào đời.

Toàn bộ giai đoạn chăm sóc được giao tôi phụ trách, nên lát tôi buộc đến kiểm tra dữ liệu cơ thể của nó.

Ai ngờ nay cậu lại khác hẳn mọi ngày — không những không chịu nghe lời, mà cái đuôi kia còn càng lúc càng ngang ngược, quấn chân tôi không .

Tôi lại thử giãy ra , cậu lại càng siết , gương mát lạnh kề sát má tôi

ra.” Tôi bất lực, lạnh giọng ra lệnh.

Cậu khẽ đáp, giọng khàn khàn như nghẹn lại:

“Nhưng em… thật rất muốn được bên chị…”

“Tối nay không được, khác chị sẽ dành thời gian chơi em…”

Tôi định gỡ cậu ra, vậy mà cậu lại như cái kìm sắt, giữ tôi không động đậy.

chị cũng nói vậy, chưa từng có chị thực rảnh để bên em cả.”

“Tối mai chắc chắn chị—”

“Câu này trong một năm nay chị đã nói em đúng… một trăm sáu mươi lăm .”

Giọng cậu lạnh đi, đôi hẹp dài khẽ nheo lại.

“Chị à, nếu muốn qua loa thì ít ra cũng nên có giới hạn.”

21

“…” Tôi nghẹn lời, đành chuyển hướng:

“Chị nói em bao nhiêu rồi, em cũng nên xem lại chính mình, có dạo này bám chị hơi quá không?”

Cùng là thử nghiệm dưới tôi, những chủng khác có khi tôi rút m.á.u nó còn chẳng thèm mở liếc tôi một cái.

Tại sao có một mình cậu — dính tôi như keo vậy chứ?

May mà cậu cũng biết quan sát nét .

Thấy tôi nghiêm túc, cậu rũ hàng mi xuống, nhẹ ôm tôi thêm một chút rồi chịu .

Sau đó, cậu nghiêm nghị tôi:

“Vậy thì… chị bù đắp em. Chị đồng ý một yêu cầu của em, được không?”

trước đến nay, cậu chưa bao giờ đòi hỏi điều tôi.

Điều đó khiến tôi càng tò mò hơn: “Yêu cầu ?”

Ánh cậu dần dần trượt xuống, ánh nóng bỏng, dừng lại trên môi tôi.

Đôi hẹp dài khẽ híp lại, đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ qua cánh môi đỏ sẫm của chính mình.

Một thiếu niên có gương thanh tú lạnh lùng như vậy, vậy mà hành động lại vô thức gợi cảm đến …đáng sợ.

22

Tôi khẽ khựng lại.

Tính cách loài vốn dâm loạn thả. Trong cậu chứa lượng lớn gen của , chẳng lẽ bản năng ấy luôn hiện diện?

Làn hơi thở mát lạnh phả vào cổ tôi, ngứa ngáy khó tả.

Cậu nói khẽ:

“Chị ơi, em phát hiện ra một chuyện rất thú vị…”

trước, em thấy một anh nghiên cứu viên nam ôm một chị nghiên cứu viên nữ, dính nhau.

Lúc đầu em còn tò mò họ đang …”

“Em quan sát kỹ một lúc lâu, sau đó phát hiện thì ra… họ đang hôn nhau.”

Cậu tôi chăm chú, giọng thấp xuống:

“Chị nói xem… họ vậy là thế ?”

“…” Tôi giật nhẹ khóe miệng, cắn răng bịa bừa:

“Chắc là… có bị thiếu oxy, còn lại đang giúp truyền hơi thở đó…”

“Nhưng mà… vẻ họ khi đó trông rất vui sướng…”

Cậu cười khẽ, ánh lấp lánh hứng thú.

“Em cũng muốn biết… cảm giác đó rốt cuộc là như thế .

Nên chị à, em cũng muốn… hô hấp nhân tạo chị.”

“…”

23

Tôi cậu.

Làn da trắng trẻo, đôi môi đỏ rực, gương non nớt mà xinh đẹp như ngọc.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình từng tự nuôi lớn một con — giờ lại bị nó đòi hôn… thật vô lý đến hoang đường.

“Chuyện đó… là việc yêu, hoặc vợ chồng nhau.”

Tôi nhẹ nói: “Mà giữa chị và em… không mối quan hệ như vậy.”

Cậu hơi khựng lại, ánh d.a.o động:

“Vậy… giữa em và chị là mối quan hệ ?”

Câu hỏi này khiến tôi nghẹn lời. Tôi thật không dám thẳng thắn bảo cậu là sản phẩm thí nghiệm, là tạo vật nhân tạo của tôi.

Tôi nghĩ ngợi một hồi, chọn lời cẩn trọng:

“Em là một đứa trẻ của chị.”

“…” Cậu im lặng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương