Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.Chỉ trong lúc tôi đi tắm, đứa bạn cùng phòng đăng tin tôi lên bức tường tỏ tình của trường:Bạn cùng phòng muốn yêu đương rồi, 1m68, 50kg, tính cách hài hước, ai có hứng thú thì inbox, QQ: 246875**.**

do font chữ, dấu gạch chéo giữa chiều và cân lại giống số 1, thành ra nhìn cứ 168cm 150kg.

Khi tôi tắm xong bước ra, thấy dưới bài đăng là vô số bình luận, trong đó có hai bình luận được thả tim nhiều nhất khiến tôi tức cười:

“150 ký hả, tôi không dám đâu!”

“Sợ quá cơ, 150 ký cũng được hả trời!”

Tôi lập tức liên hệ với tường tỏ tình, yêu cầu xóa bài, chờ phản hồi thì điện thoại “ting” một tiếng — có lời mời kết bạn.

  là để giải thích cho rõ, tôi đồng ý. Không ngờ vừa chấp , đối phương gửi hai tin nhắn:

“Bạn chính là”

“Người 150 ký đó hả?”

Bạn cùng phòng cười lăn, còn tôi thì tức xì khói, bèn gằn từng chữ đũa: “Thế nào? 150 ký thì béo lắm à?”

Tôi tưởng đối phương sẽ bực bội rồi tự động hủy kết bạn, ai ngờ…

“Thật ra cũng không đến nỗi, có cách cứu vãn.”

“Gần trường mình có phòng gym cũng ổn lắm đó.”

…Còn dám “dễ thương hóa” bằng từ “dễ cưng” kia kìa!! Tôi tức điên:

“Cảm ơn nha.”

Gằn từng chữ. Đối phương lại đáp cực kỳ tự nhiên:

“Không có gì.”

Tôi sững sờ vài giây, rồi thẳng tay block luôn. Không ngờ chưa được bao lâu, người đó lại gửi lời mời kết bạn nữa. 

Tôi nổi điên:

“Kết bạn kết bạn! Mắt mũi cậu có vấn đề à?”

Đối phương bình thản:

“Không, lỡ tay thôi.”

Trước khi tôi kịp gào lên, đối phương lại nhắn thêm:

“Kết bạn lại nhé?”

Tôi lạnh lùng:

“Kết kết đầu cậu ấy! Có bản lĩnh thì đừng dùng nick phụ lừa tôi!”

này, đợi vài phút mới có tin nhắn phản hồi:

“Tường tỏ tình đúng là chẳng đáng tin.”

“Không đùa đâu.”

là hung hăng đó.”

Tôi cố gắng hít thở sâu không kìm được cơn tức. Lại thêm một câu nữa:

“Vậy cậu kết bạn với tôi hay tôi kết bạn với cậu?”

Tôi hoàn toàn chọc giận rồi.

“Cậu kết bạn đi!”

Chưa đầy vài phút sau, lại một lời mời kết bạn bật lên. Tôi nhanh chóng đồng ý, chuẩn đấu một trận sống mái.

còn chưa kịp gõ vài chữ, đối phương nhắn trước:

“Ngủ đây, mai nói .”

Tôi tức muốn ngã ngửa: đồ chếc tiệt, ngủ con khỉ!!!

  thứ hai trò chuyện, là sáng hôm sau.

Tôi :

“Cậu rốt cuộc có sinh viên N Đại không?”

Đối phương:

“Đúng .”

“Khoa nào? Năm mấy? Lớp mấy?”

Đối phương:

“Căng thế, tôi còn nghe thấy tiếng bàn tính gõ cách màn hình luôn!”

“Muốn tìm tôi để bạo lực mạng hả? Không dễ đâu.”

Tôi thở dài:

“Không đến khả năng bạo lực mạng luôn à? Đồ thất học.”

Đợi mãi không thấy lời, tôi còn tưởng mình quá lời, ai ngờ đối phương gửi thẳng một tấm ảnh — Một bài tập hoặc hóa tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

Tôi tra Google, xác đó là bài… VẬT . Cảm giác đúng là nhồi máu cơ tim.

Đối phương nhắn thêm:

“Thông minh vậy chắc giải được ha, chứ đâu có thất học tôi.”

Tôi ngẩng đầu: Không thể thua được!

Nhớ tới ba mình là giáo sư vật đại học, tôi nhanh tay gửi bài cho ba:

“Ba ơi, đây là bài vật đúng không? Làm giúp con với.”

Ba tôi lạnh lùng lời:

“Đây là hóa học.”

Tôi:   ba mình cho ăn một gậy vào mặt, đau lòng quá!

Năm phút sau, ba tôi cũng không nhắn lại nữa. 

Đối phương nhắn :

“Sao vậy, động đất ở Mỹ làm đứt mạch tư duy rồi à?”

Tức phát khóc!   tôi cứng miệng:

“Tôi suy 12 cách giải nhau.”

Bên cạnh đó tôi nhắn ba mình:

“Ba không làm cho con, con méc mẹ chuyện ba giấu quỹ đen đó!”

Ba:

“Giỡn hả, ba sợ mẹ chắc?”

Tôi:

“Con chụp màn hình rồi nha.”

 

Ba tôi ngay lập tức thua:

“Ba bận thiệt, con tìm người đi. Tối nay dẫn con ra ngoài ăn, đừng méc mẹ.”

 

Đành vậy. tới lui, tôi nhớ ra người duy nhất có thể vả — Dư Hứa.

Anh ấy là học trò cưng của ba, hiện học nghiên cứu sinh tại N Đại. trước anh ấy từng tới nhà tôi ăn Tết, tôi còn add WeChat cho phép.

Anh ấy… quả thực đẹp trai y bước ra từ tranh vẽ, kiểu lạnh lùng ngạo, không gu của tôi.

Tôi nhắn:

“Anh ơi, em có việc chút được không?”

 

Hứa:

“Nói đi.”

 

“Có bài vật này, anh giúp em giải với ạ?”

 

Anh:

“Gửi qua đi.”

 

Tôi gửi ảnh bài tập. Anh ấy im lặng một hồi lâu.

 Tôi sốt ruột:

“Có khó quá không anh?”

Anh ấy gửi lại một tấm ảnh — đáp án chi tiết, viết tay gọn gàng.

YES!!! Tôi tranh thủ thêm:

“Anh có biết cách giải không ạ?”

 

Ai ngờ anh ấy đáp:

“Anh chỉ biết một cách thôi.”

 

… Tôi tự vả mạnh vào mặt. Sao lúc nãy còn mạnh miệng thế!

Hứa còn :

“Em hình học Văn đúng không?”

 

Tôi vội chữa cháy:

“Vâng, là bạn em , bạn ấy ngại.”

 

Sau đó anh ấy không lời nữa.

Tôi đem bài giải gửi cho “thằng lì lợm” kia, còn ra vẻ khiêm tốn khoe khoang:

“Gửi cậu cách giải đơn giản nhất nè, sợ cậu đọc không hiểu.”

 

Bên kia im lặng rất lâu. Tôi tự lừa mình lừa người: Thắng rồi nhé!

Đối phương nhắn:

“Câu này chỉ có một cách giải thôi, thiên tài à.”

 

Tôi phản đòn:

“Không chừng cậu không đủ trình độ ra các cách thì sao?”

 

Tôi còn bịa:

“Cậu biết Dư Hứa không? Bạn tôi đó. Anh ấy bảo còn cách giải có thể đào sâu phát triển.”

 

Đối phương tục im lặng.

HAHA, đại thắng!

 Sau hôm đó, tôi lại quên bẵng chuyện đó đi.Cho đến tối chủ nhật, lúc học trong thư viện thì được tin nhắn từ đối phương:

“Bạn ơi, cho tôi copy bài tập tiếng Anh với.”

 

Tôi:

“?”

 

Đối phương:

“Không biết làm bài, cứu mạng với!”

 

Tôi bĩu môi, :

“Tự nhiên tôi?”

 

Hắn ta lời cực nhanh:

“Ai kêu bạn dễ thương.”

 

Tôi:

“Đi tìm bạn 150kg của cậu ấy!”

 

Hắn gửi icon khóc ròng:

“Cậu giận tôi thật à?”

 

Tôi:

“Không giận, là xem thường IQ của cậu thôi.”

 

Đối phương:

“…”

 

Thế , tôi mềm lòng, chụp bài tập gửi qua. Sau đó, hắn lại gửi icon cún con đẫm nước mắt:

“Cảm ơn ân nhân cứu mạng!”

 

Tôi hừ lạnh:

sau đừng có vả tôi.”

 

Đối phương lại gửi :

“Còn có sau á?”

 

Tôi lười đáp, đóng điện thoại lại tục học.

Một hôm, khi học ở thư viện, một chàng trai đứng trước bàn tôi, đưa cho tôi một chai nước khoáng và một túi snack khoai tây.

Tôi ngẩng đầu nhìn, là một cậu bạn rất đẹp trai, dáng người , đeo khẩu trang, đôi mắt lộ ra cực kỳ hút hồn.

Tôi ngơ ngác:

“Cho tôi?”

 

Cậu ấy gật đầu. Sau đó nói một câu khiến tôi chết lặng:

“Cảm ơn cho tôi chép bài tiếng Anh.”

 

Tôi:

“…”

Cậu ấy lật khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt sạch sẽ, sáng sủa, chính là hình mẫu nam thần trong mộng của bao cô gái!

Tôi há hốc mồm:

“Cậu… cậu là…?”

 

Cậu ấy cười nhẹ:

“Chính là người cậu block đó.”

 

Tôi:

“…”

 

Cậu ấy:

“Cũng chính là người cậu bảo IQ thấp đó.”

 

Tôi:

“…”

 

Cậu ấy tục cười:

“Cũng chính là bạn cậu nói là ‘bạn của Dư Hứa’ đó.”

 

Tôi:

“…”

 

Cuối cùng, cậu ấy nói:

“Tôi tên là Dư Hứa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương