Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Mới đến nửa năm ly hôn, ba tôi đã tái hôn.
Cô dâu mới đã ly dị, nhỏ hơn ba tôi 3 tuổi.
cưới, tôi bị nhốt trong phòng chứa đồ.
Ba tôi nghiến răng cảnh cáo:
“Mày mà phá đám, tao ch .t mày!”
Đến tối, khách khứa đã về hết, bên ngoài dần yên ắng trở lại.
Tôi mới lặng lẽ mò bếp.
Khi đang nấu mì gói, tôi vô tình làm đổ ấm trà, nước sôi hất thẳng lên người, đau đến mức tôi không nhịn nổi mà hét lên.
Cửa đối diện “kẹt” một tiếng, có người nghe tiếng chạy .
Là một người phụ nữ.
Cô ấy nhanh chóng bế tôi lên, người thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, rất dễ chịu:
“Con bị ? Bỏng chỗ nào rồi?”
Cô ấy nhìn tôi: “Con là Tiểu Dư đúng không?”
Tôi gật đầu, mắt liếc thấy trên giường cô ấy có hộp đồ khô, nuốt nước miếng ực.
Cô ấy liền cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt.
Tôi do dự vài giây, rồi vẫn không dám nhận.
Tôi lí nhí nói:
“Cô đừng nói với ba con không?”
Cô ấy hỏi: “Tại ?”
Tôi khẽ đáp: “Ấm trà bị vỡ rồi, con sợ bị …”
Cô khẽ “” một tiếng rồi dịu dàng nói:
“Ừ, cô không nói đâu.”
Tôi vẫn yên tâm:
“Chúng ta móc ngoéo nhé?”
“Ừ, móc ngoéo.”
Tôi ăn như bị bỏ đói kiếp, như thể là thủ lĩnh thổ phỉ .
Cô ấy vừa nhìn vừa phì cười:
“Con cô là ai không?”
Tôi không trả lời.
Cô ấy nói:
“Bắt đầu hôm nay, cô chính là mẹ của con.”
Tôi khựng lại.
Trong đầu lập tua lại câu chuyện cổ tích từng đọc:
Bạch Tuyết và mụ hoàng hậu độc ác.
Cô bé Lọ Lem và bà mẹ kế tâm cơ…
Xong rồi. Tôi tiêu rồi.
Tôi ngây ra nhìn mẹ kế.
Cô ấy bỗng nhíu mày, hỏi tôi:
“ con bẩn ?”
Tôi hoảng lên, vội trèo xuống khỏi giường, quay lại nhìn, ga giường trắng tinh đã bị nhuộm thành một mảng đen đỏ.
Tôi cúi đầu, luống cuống chạy nhà .
Cô ấy kéo tôi lại:
“Con có không dùng băng ?”
Cả mặt tôi lập đỏ rực như bị ai tát:
“Đừng nói… cái đó…”
Cô ấy không hiểu:
“Cái ?”
“Cái… cái đó đó.”
“Cái đó là cái ? Chẳng phải là nguyệt thôi ?
Không ai dạy con hả?”
Tôi im lặng.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Tôi nhớ, đầu tiên có , tôi lỡ làm bẩn .
Mẹ của bạn cùng lớp nói đó là điều tốt, nghĩa là tôi đã lớn, còn bảo tôi về xin ba mẹ nấu ngon để ăn.
Tôi hớn hở chạy về nhà, kịp mở miệng thì đã bị một cú tát trời giáng.
Mẹ tôi chống nạnh, một chân đá tôi ngã sõng soài, gào lên như sấm:
“Con nhỏ này còn xấu hổ không hả? Quẩy đít ngoài đường cả , sợ người ta không mày là gái rẻ tiền ?”
“Dâm đến thế thì học hành cái ? Để tao nói với giáo viên chủ nhiệm, cho mày đứng quán bar luôn đi! Xem có thằng đui nào thèm mày không!”
Tôi ôm , lắp bắp giải thích, còn nói chữ thì mẹ lại quát lên:
“ dơ thì ai giặt? Ai giặt cho mày? Tao là ôsin nhà mày ? Cả nhà chỉ phục vụ mày chắc? Một không gây chuyện là ngứa ngáy không chịu nổi đúng không?”
Năm đó, tôi mới 10 tuổi.
Chỉ dính máu trong kỳ đầu tiên, mà bị bắt quỳ suốt cả trong nhà .
“Mẹ ơi, con dơ rồi, máu vẫn chảy…”
“Mặc kệ mày. Cút về phòng, đồ mất mặt!”
Tôi bao giờ dùng băng .
Mỗi tháng đến , đối với tôi mà nói, là một trừng phạt đầy tủi nhục.
Tôi phải lót giấy .
Lót nhiều thì bị mắng là “ích kỷ, hoang phí”.
Dơ , bị con trai trong lớp cười, huýt sáo trêu chọc.
Mẹ tôi lại châm chọc:
“Còn giả vờ làm thục nữ ? Đã làm đ ĩ còn muốn giữ giá, mày đúng là rẻ mạt!”
này tôi mới , hôm đó em gái bị nổi mụn nước trên mặt, sợ ảnh hưởng tới buổi quay hình hôm .
Mẹ tôi điên lên, trút toàn bộ lên người tôi.
Mẹ kế là người đầu tiên dạy tôi dùng băng .
Cô ấy nói, điều đó không có đáng xấu hổ cả.
Cô ấy ôm tôi, nhìn thẳng mắt tôi, nhẹ nhàng nói:
“ này, mẹ chính là mẹ con. Nghe rõ ?”
2.
Em gái tôi rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn.
Tuy là chị em ruột nhưng chúng tôi chẳng có điểm nào giống nhau.
khi còn nhỏ, em đã làm người mẫu nhí, kiếm rất nhiều tiền, là bảo bối của cả nhà.
Ba mẹ không chỉ một than thở:
“Giá mà Nguyên Ý ra trước thì tốt , như đã chẳng có con bé Đa Dư làm rồi.”
Ngay cả tên của chúng tôi khác nhau một trời một vực.
Khi em ra đời, ba mẹ gần như lật tung cả điển, còn đặc biệt tìm thầy xem phong thủy, đặt tên cho em là Tống Nguyên Ý — mang ý nghĩa hạnh phúc viên mãn, vạn sự như ý.
Còn tôi, tên là Tống Đa Dư, không có nghĩa cả, chỉ là cái dư thừa nhất trong nhà.
thế lúc ly hôn, ba mẹ mỗi người giằng một của em, đ/á/n/h nhau giành quyền dưỡng.
“Nguyên Ý ngoan, theo mẹ nhé, mẹ mua váy công chúa đẹp nhất cho con, còn đưa con đi du lịch Pháp nữa!”
“Đừng nghe mẹ con nói bậy, ba mới là người yêu con nhất, ba đã chuẩn bị sẵn nhà cho con rồi!”
Họ cãi nhau om sòm, vị thẩm phán nắm tôi, ngượng ngùng hỏi:
“Có ai trong hai người muốn nhận con gái lớn không?”
Trong nháy mắt, cả hai cùng lùi lại nửa bước, một người khóc lóc kể khổ điều kiện tế không đủ, không nổi.
Người kia thì nói tính tình thô lỗ, không thích hợp con.
Cuối cùng, em gái giao cho mẹ.
Bà vui đến nỗi miệng sắp toạc ra cười.
Ba tôi thì giận điên lên, tát mạnh mặt tôi:
“Đồ s/a/o c/h/ổ/i xui xẻo! Tao đáng ra phải bóp c/h/ế/t mày nhỏ, hay dìm c/h/ế/t mày !”
Mẹ tôi đứng bên cạnh khoái chí xem kịch:
“Đ/á/n/h mạnh ! Đ/á/n/h c/h/ế/t nó đi, anh khỏi phải , đỡ bao nhiêu phiền toái!”
Còn tôi chỉ cuộn người lại thật nhỏ, im lặng không nói một lời.
Chỉ cần không phản bác, không mở miệng, tôi sẽ bớt bị đ/á/n/h hơn.
khi mẹ kế đến, cuộc sống của tôi lại khá hơn.
Cô ấy chải tóc cho tôi, làm bữa sáng, đưa tôi đến trường, còn mua cho tôi bộ áo mới.
Ít nhất không để tôi giữa mùa đông chân nứt nẻ lạnh.
Về chuyện này, bên nhà mẹ tôi thì khinh thường.
Ngoại tôi nói chẳng có mẹ kế nào tử tế cả, toàn là loại đàn bà giả tạo, bề ngoài thì hiền lành, bên trong chỉ chăm chăm nhắm tài sản của ba tôi.
Tôi lên tiếng bênh vực mẹ kế vài câu, ngoại tôi giận dữ cầm gậy đ/á/n/h tôi:
“Con tiện nhân, không nổi cái thứ vong ân phụ nghĩa! Con đàn bà đó mới đến có , mà mày đã quên mẹ ruột rồi ? Đáng đời không ai thèm nhận mày!”
Có , mẹ kế dẫn tôi đi dạo phố.
Tôi chạy lung tung, kết quả bị xe tông, đầu phải khâu 5 mũi.
Tỉnh dậy, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là mẹ ruột – người cả năm không nhắn tin hỏi thăm một – đang ôm tôi khóc lóc thảm thiết.
“Con gái khổ mệnh của mẹ ơi! Tất cả là lỗi của mẹ… là do mẹ không tốt…”
Tôi đẩy bà ra.
Trên mặt mẹ tôi thoáng qua vẻ ngượng ngùng, ngay đó quay sang chửi mẹ kế om sòm:
“Con đàn bà thối tha kia, dám ngược đãi con tôi! Cô tưởng nhà chúng tôi không có người ? Hôm nay mà không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng rời đi!”
Đám họ hàng đi theo ai nấy đều giận sôi, miệng phun nước bọt, thi nhau bắt mẹ kế giải thích.
Tôi bước ra chắn trước mặt mẹ kế.
“Là con tự ngã, không liên quan đến dì Nghiêm.”
Mẹ tôi lập ôm tôi, cố vặn người tôi ra trước đám đông, mùi nước hoa trên người bà khiến tôi buồn nôn.
“Các người nhìn đi, con bé bị con đàn bà này dọa thành ra như ! Còn dạy nó nói dối nữa!”
Tôi vùng mạnh thoát khỏi bà:
“Mẹ diễn đủ ? Còn định quay phim đến bao giờ?”
Sắc mặt mẹ tôi lập đơ lại, ánh mắt lén lút liếc quanh đám người.
Người quay phim đã sớm chuồn mất.
Bà làm chỉ dạo gần đây em gái một công ty giải trí nhắm tới.
Mẹ tôi muốn loại bỏ mọi thứ có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của em, đương nhiên không muốn bị gán tội bỏ rơi con gái.
Ngược lại, bà còn muốn dùng mẹ kế để tô vẽ thành một người mẹ hiền .
Chỉ là tôi không phối hợp.
“Con , gần đây mẹ chỉ quá bận thôi… Nhưng mẹ vẫn luôn nhớ tới con mà…”
“ ? Thế mẹ trả tiền viện phí cho con đi, tổng cộng 600 đồng.”
Mẹ tôi bắt đầu xoắn lại, khóc lóc kể khổ một thân một em gái, vất vả bao.
Trong ánh nắng, chiếc vòng ngọc bích trên bà lấp lánh chói mắt.
Mẹ kế – đầu đến giờ vẫn im lặng – đứng dậy, ném hóa đơn mặt mẹ tôi, ánh mắt sắc lạnh:
“Tiền tôi trả rồi. Các người biến đi!”
Mẹ tôi lập im bặt.