Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

10.

“Các người… các người đang vậy hả?!”

Bác tôi nhìn cảnh tượng tan hoang trước mắt, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Một số người nhìn bác từ đầu đến chân, cảnh giác hỏi:

“Tụi tôi tới quả mùa thu, ông là ?”

đầu các người ấy! Đây là vườn của tôi!”

Bác tôi đến đỏ bừng cả mặt, gân cổ gào lên.

Đám người ngơ ngác nhìn nhau, rồi chỉ tay về phía chị họ tôi đùn đẩy trách nhiệm:

“Là cô ấy dẫn tụi tôi đến đây mà! Cô ấy bảo đây là vườn hoang, muốn thì !”

Bác tôi trừng mắt nhìn kỹ, gằn từng chữ:

“Trương Thanh?!

con con gái bại gia phá sản kia, mày muốn trò hả?!”

Chị họ tôi cũng ngớ người:

? lại tới đây?!”

Bác tôi đến run môi:

“Đây là vườn , tao lên kiểm tra vườn thì có lạ?!”

Chị ta còn mơ hồ chưa hiểu, ấp úng:

… đây chẳng phải là… của chú hai…”

Suýt nữa lỡ miệng, cô ta vội ngậm lại, cố ra vẻ tĩnh:

“Chẳng phải đây là vườn hoang ?

lại là… của ?”

Bốp!

Một tát giáng thẳng vào mặt, khiến chị ta lảo đảo suýt ngã.

“Đây là vườn mà tao vừa bỏ mươi vạn ra mua!

Mày dẫn cả đám người đến đây trộm trái , mày điên rồi à?!”

Chị họ tái mét cả mặt, đứng như hóa đá, ngây ngốc như bị sét đánh ngang tai.

Bác tôi quay sang chỉ vào đám đông đang nháo nhác, gào lên giận dữ:

“Tụi bay là lũ trộm! Là cướp!

Hủy hoại tài sản của tao, nếu không bồi đầy đủ, đừng hòng rời khỏi ngọn núi này!”

Đám người xôn xao, nhìn nhau đầy hoảng loạn.

Có người ráng lấy can đảm bước ra “thương lượng”:

“Ông nói đây là vườn của ông, có chứng cứ không?

Có hợp đồng hay giấy tờ thì mang ra cho tụi tôi xem đi chứ?”

Bác tôi “phì” một tiếng, giận đến run người:

“Ông nói có chủ thì là có chủ! Tất cả đứng đó cho tôi! Tôi gọi công an tới hết!”

Giống hệt giấc mơ của tôi — vừa nghe đến hai chữ “gọi công an”, người kia liếc mắt ra hiệu với nhau rồi lập quay đầu bỏ chạy.

Trên đường chuồn đi, có kẻ vẫn không quên xách theo túi trái cây vừa và cả con gà vừa .

Dù bác tôi gào lên “giữ lại!”, một ông thì đuổi nổi cả trăm người? Càng không thể ngăn họ. Chỉ có thể bất lực hét lớn phía :

“Trộm cướp! Bọn trộm cướp! Mau dừng lại!”

quả núi này cách làng một quãng khá xa, người làng muốn lên hỗ trợ cũng không thể kịp thời. Cuối bác tôi chỉ có thể đứng đó, trợn mắt nhìn từng chiếc xe chở “bọn cướp” lăn bánh rời đi, lại một vườn cây tan hoang.

Ông quay lại, lao vào túm lấy chị họ tôi mà giằng co giận dữ:

mươi vạn của tao! Số đó thằng em mày cưới vợ đấy! Tất cả đều trông chờ vào đợt thu hoạch lần này!”

“Con chổi này! Mày hại chết cả rồi! tao đánh chết mày cho bõ !”

11.

Tôi nấp một gốc cây, lặng lẽ chứng kiến cảnh chị họ bị bác đánh cho mặt mày bầm tím, đầu tóc rối bù, mặt mũi dính đầy bùn đất.

Miệng chị không ngừng van xin:

! Đừng đánh nữa… con sai rồi, con biết sai rồi!”

Chị ta cuống cuồng hứa hẹn:

“Con… con sẽ tìm mấy người kia! Con sẽ họ bồi , con hứa!”

Bác tôi cuối cũng dừng tay, giận đến nỗi thở hổn hển:

“Nếu mày tìm không ra người, không đền nổi chỗ tổn thất này… thì từ tao không có đứa con gái nào hết!”

Chị họ lồm cồm bò dậy, không buồn phủi đất bám đầy quần áo, vội vàng móc điện thoại ra.

“Con… con nhắn ngay! Bọn con có lập nhóm mà…”

Chị ta lập mở ứng dụng, nhảy vào nhóm chat và thông báo:

[Xin lỗi mọi người, là do nhầm, vườn đó thực sự có chủ.]

[Bây chủ vườn bị thiệt hại rất lớn, mong mọi người chia sẻ bồi . Tạm tính mỗi người 5.000 nhé, mong thông cảm!]

Tôi dùng tài khoản phụ cũng đang ẩn nhóm, im lặng quan sát.

Nhóm im phăng phắc. Không trả lời.

Vài phút trôi qua, cuối cũng có một tin nhắn bật lên:

[Chủ nhóm, vậy không ổn đâu nhé?]

[Lúc đầu là bạn bảo vườn không quản tụi mới đi. xảy ra chuyện lại mọi người đền ? Bạn đùa à?]

đó hàng loạt người đầu lên tiếng:

[Đúng đó! Tụi đi “ quả” vì bạn nói là vườn hoang, bị chửi là trộm cắp, mới là nạn nhân?]

[Có đền thì bạn tự đền đi! Chứ đẩy hết qua tụi tôi?]

Có người còn đẩy câu chuyện đi xa hơn:

[Tôi thấy ông “chủ vườn” đó nhìn quen quen… chẳng phải là bạn ?]

[Tôi nghi ngờ đây là “màn kịch” do bạn dựng sẵn. Quýt không bán , dàn dựng rồi gài bẫy tụi tôi!]

[Thật kinh khủng! Đúng là “núi nghèo sinh dân xấu”! Mấy người nghèo đến phát điên rồi hả? Gài bẫy chúng tôi à?]

Chị họ đọc từng dòng , sắc mặt tái nhợt, tay run lẩy bẩy, miệng há ra không thốt câu nào phản bác.

đó vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất.

Điều khiến chị ta chết lặng thực sự — chính là cảnh từng người, từng người lần lượt rời khỏi nhóm.

Chỉ chớp mắt…

nhóm chat, chỉ còn lại tôi và chị ta.

12.

Chị họ tôi vẫn còn ôm hy vọng, chủ động tag nick phụ của tôi nhóm:

“Chào bạn… bạn có thể hỗ trợ phần bồi không? Năm nghìn… à không, bốn nghìn cũng …”

Tôi gửi lại một icon cười toe toét, đó dứt khoát rời khỏi nhóm.

Dù tôi có mặt suốt buổi “dã ngoại quả”, tôi chỉ đi lấy bằng chứng, thậm chí một trái quýt cũng chưa từng chạm vào.

Chị họ nhìn thấy tôi out nhóm, sắc mặt lập trắng bệch.

Cô ta ngồi sụp xuống đất, ánh mắt trống rỗng như bị rút cạn linh hồn:

“Xong rồi…”

Bác tôi giật lấy điện thoại, thấy nhóm chat trống trơn, khuôn mặt ông từ tái xanh chuyển sang trắng bệch như tờ giấy.

Ông chỉ tay vào mặt con gái, giọng khàn đặc vì giận:

“Tao mặc kệ! Mày phải nghĩ cách mà xử lý cho ra lẽ!

Dù phải đi tìm từng đứa một, cũng phải lôi bồi về cho tao!”

Chị họ rụt người, run rẩy mở tài khoản mạng xã hội, tay không ngừng run khi gõ từng dòng chữ:

[Khẩn cấp cầu cứu! Trước đó có tổ chức hoạt động quả mùa thu, gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho chủ vườn!]

[ nông vất vả lắm, cả năm trông chờ mỗi vụ trái cây! Mong đã tham gia hôm đó có thể nhau chia sẻ trách nhiệm, giúp đỡ chủ vườn vượt qua khó khăn!]

Cô ta cả ảnh chụp tin nhắn riêng từ người từng inbox xin ký, lại đồng loạt chặn cô.

lấy lòng thương hại, cô ta còn đính kèm một loạt ảnh quả rụng nát đầy đất, cành cây gãy đổ, và một bức chụp bác tôi ngồi thụp xuống, lau nước mắt.

Chưa hết, cô ta còn tag một loạt các tài khoản lớn, cố gắng mượn sức ép dư ép người đã trốn trách nhiệm quay lại bồi .

khi bài, chị họ dán mắt vào màn hình, tay không ngừng cập nhật từng giây.

Ban đầu, người không rõ ngọn ngành lại thương cảm:

nông cực thật, trái của người ta thì phải bồi chứ.”

này mà gọi là quả mùa thu á? Phá nát hết vườn của người ta mà còn mang gà mang quýt đi? Trơ trẽn quá rồi!”

“Ủng hộ đòi bồi !”

chưa đầy nửa tiếng , **gió đã đổi chiều…

người từng tham gia buổi “ quả mùa thu” đầu lần lượt thấy bài của chị họ, liền kéo nhau vào phần phản pháo.

“Còn dám bài xin hả? Mạng xã hội không phải chỗ muốn chối là chối đâu! Tôi vẫn còn lưu bài ban đầu của cô đấy, tự nhìn xem cô đã nói !”

“Lừa tụi tôi đến trái, bây còn muốn dựng chuyện người gài bẫy moi ? Chúc mừng bạn, bạn đã trở thành ứng viên nặng ký cho danh hiệu ‘hotgirl ghê tởm nhất năm’ rồi đấy!”

Nhiều cư dân mạng đã chụp lại toàn bộ bài ban đầu, kèm theo đoạn tin nhắn nhóm chat mà chị họ từng cổ vũ cả nhóm “ nhiều vào, đừng ngại”, rồi tung lên ngay dưới phần .

Tùy chỉnh
Danh sách chương