Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“E là do ngã khỏi xe ngựa, bị va đập mạnh mới dẫn đến chứng mất trí nhớ.”
“Đợi lão phu châm cứu làm tan máu bầm, tĩnh dưỡng thêm ít ngày là sẽ khỏi.”
Đại phu vừa nói vừa rút từng cây kim bạc thả vào trong lọ thuốc, đoạn đứng dậy:
“Lão phu đi sắc thuốc rửa kim trước.”
Ta gật : “Làm phiền ngài.”
Hôm nay hiếm khi Giang Nghiễn có thời gian rảnh rỗi cùng ta về thăm mẫu gia.
Nào ngờ nửa đường lại gặp phải ngựa điên mất kiểm soát lao sầm vào xe ngựa của chúng ta.
Ta hắn ôm chặt trong lòng, che chở kỹ càng bị trầy chút da ở mu bàn .
Còn bản thân hắn thì màng đến mình.
Khắp người hắn đầy rẫy vết thương nhỏ, suýt chút nữa thì gãy xương sườn, còn đập mạnh vào bánh xe.
Ta đoán chừng cú va chạm này đã khiến hắn ngã đến ngốc luôn rồi, lại còn mắc thêm chứng mất trí nhớ nữa chứ.
một người bao qua vẫn luôn sinh long hoạt hổ, nay sắc mặt tái nhợt nửa nằm nửa ngồi trên giường, quả thực cũng có chút hiếm lạ.
Ta ngồi xuống mép giường, đưa cho hắn một chén trà.
“ còn nhớ ta là ai không?”
Giang Nghiễn nheo mắt, cằm hơi hất , vẻ mặt ngạo nghễ vô cùng:
“Thẩm Yêu Yêu, gia bị mất trí nhớ chứ không phải bị ngốc.”
Ta lập tức giật lại chén trà.
Cho hắn khát chết đi.
Chưa kịp xoay người, trên vai đã truyền đến một lực đạo đè ta lại, đau đến mức ta phải hít sâu một hơi:
“Ui da, làm vậy?”
Giang Nghiễn buông , ghé sát mặt lại gần ta, đôi mắt gắt gao chằm chằm vào một điểm nào ta, tựa hồ xuyên một cái lỗ.
Thấy hắn lại vô thức giơ định sờ ta, ta đứng dậy tránh đi, nhịn hết nổi quát:
“Rốt cuộc làm cái ?”
hắn lơ lửng giữa không trung, hốc mắt bỗng dưng đỏ ửng, miệng đóng mở hồi lâu nhưng thốt lời.
Ta dằn mạnh chén trà xuống bàn, vừa xoa vai vừa lạnh lùng trào phúng:
“Sao thế? Câm rồi à?”
Giang Nghiễn trông có vài phần luống cuống, nuốt khan mấy cái mới khó khăn tiếng:
“ đã thân rồi sao?”
Ta đưa chạm nhẹ gáy, chải kiểu tóc phụ nhân bình thường nhất, trên tóc cài cây trâm mà Giang Nghiễn mới mua tặng ta.
Có vấn đề sao?
Ta khó hiểu đáp: “Không phải vừa mới nói rồi sao, ta đã thân một rồi, cho sáng nay…”
Nửa câu về việc hắn cùng ta về thăm mẫu gia dần tắt lịm trong cổ họng, ta rũ mắt cẩn thận quan sát người trước mặt.
Mày mắt vẫn thanh tú tuấn lãng như xưa, y phục so với ngày thường giản dị hơn đôi chút.
Hai nay lăn lộn trong chốn quan trường đã lâu, nét ngây ngô trên người hắn sớm đã phai nhạt, trở trầm ổn và đầy khí phách vương giả.
Dù cho có mất trí nhớ thì dường như cũng thay đổi là bao.
Ta ghé sát lại gần hơn một chút, cúi thẳng vào mắt hắn:
“ còn nhớ gần đây đã xảy chuyện không?”
Hắn vẫn chằm chằm vào tóc ta, trầm thấp:
“Nhà Thẩm xảy chuyện, Cố Lãng kết thân với .”
“Ta giúp…”
nói khựng lại, Giang Nghiễn dời tầm mắt xuống chạm vào ánh mắt ta, điệu mang theo vài phần giễu cợt:
“Dù sao cũng có chút tình nghĩa thanh mai trúc mã, ta tính giúp đỡ một chút, nào ngờ hôn sự giữa và Cố Lãng đã định xong rồi.”
Ta đứng thẳng dậy, chậm rãi thở hắt một hơi.
Tiêu rồi, đứa trẻ này e là ngốc thật rồi.
2
Những chuyện Giang Nghiễn nói là chuyện của hai trước, khi ta còn chưa gả vào nhà Giang.
Phụ thân ta là một Thị lang nhỏ bé, nương ta lại xuất thân từ thương hộ.
Thánh thượng điều tra án tham ô của Tả thừa tướng, phụ thân ta thế lực yếu ớt, liền trở một trong những kẻ thế mạng.
Giang Nghiễn chuyện, liền tìm đến tận cửa giúp ta.
“ gả cho ta đi, phụ thân trở nhạc phụ của ta, có Hoàng hậu và Nhiếp chính vương chống .”
“Tất cả những chuyện này là cả.”
Hắn xưa nay vẫn luôn như vậy, bộ dáng trời đất bao la hắn là nhất, nhưng tình thế lúc vô cùng hung hiểm, bối cảnh nhà Giang lại phức tạp, không tiện dính líu vào.
Ta từ chối hắn, quay sang bàn chuyện cưới hỏi với Cố Lãng, người tìm đến .
Thứ nhất, nhà Cố đời đời làm tướng, căn cơ nằm ở Bắc Cương, đám người trong triều động đến bọn phải tự lượng sức mình.
Thứ hai, Cố Lãng khi ấy còn dẫn theo một người đến gặp ta. Hắn thẳng thắn nói với ta rằng là người trong lòng của hắn.
Thứ ba, người trong lòng của Cố Lãng, lại chính là đường huynh của ta.
Nói đơn giản là, ta cần gả cho Cố Lãng làm một tấm bình phong, đôi bên vui vẻ cả làng.
Giang Nghiễn khi chuyện, đặc biệt mở tiệc tại Thính Hoa Lâu chiêu đãi ta: “Cô nương đanh đá như Thẩm Yêu Yêu mà cũng tìm lang quân như ý, lẽ không đáng ăn mừng sao.”
Bữa tiệc này ở trong kinh trở đề tài đàm tiếu xôn xao, không ít người kéo đến xem náo nhiệt.
Trên yến tiệc.
Giang Nghiễn đuổi hết vũ cơ trên đài xuống, không từ đâu vớ một thanh kiếm, vừa uống rượu như nước lã vừa múa kiếm loạn xạ.
Trông thì có vẻ như hắn thực sự mừng thay cho ta.
Nếu như hắn không vừa múa vừa rơi lệ đầy mặt.
3
Nhớ lại dáng vẻ ương ngạnh khẩu thị tâm phi trước kia của Giang Nghiễn.
Ta bỗng nảy sinh ý định trêu chọc hắn, bèn hắng giải thích:
“Đúng là có chuyện , ta đã thân hơn một rồi.”
“Lúc trước còn là đưa dâu, cõng ta trên mà đến mức ruột gan đứt từng khúc, người ngoài nói coi ta như muội muội ruột thịt, lưu luyến không nỡ rời xa…”
Hắn ngẩn người trong giây lát, hốc mắt càng đỏ hơn, nói cũng trở khàn đặc, nhưng vẫn cố chấp bĩu môi hừ lạnh:
“Cũng không kẻ nào mắt mù mà lại đi cưới ?”
Hắn dựa vào giường, lại bồi thêm một câu:
“ bịa đặt bôi nhọ ta, ta làm sao mà chứ, chắc chắn là do gió to làm bụi bay vào mắt thôi.”
Ta ngồi xuống mép giường, nén cười, nhẹ nhàng vỗ vai hắn trấn an.
Hắn ngước mắt thấy nụ cười của ta, khóe môi giật giật, cũng miễn cưỡng nhếch một cái:
“Ta tiếng lắm sao?”
Ta thu về, lén nhéo mạnh vào vết thương trên mu bàn , dùng cơn đau để kìm nén ý cười:
“Đúng vậy, lắm, vừa còn vừa tiếng chúc phúc cho ta, mong chúng ta vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp.”