Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cũng không hắn và Cố Minh Lãng đã nói chuyện gì với nhau, hai người vào diện thánh.
Không từ hôn giữa ta và Cố Minh Lãng, còn xin được một đạo thánh ban hôn.
Ta đương nhiên không ngốc mức cho rằng Giang Nghiễn tốn bao tâm tư cưới ta vì mẫu thân hắn thiên vị ta.
Nhưng ta thích trêu chọc hắn.
Thế nên khi thành thân, ta đề nghị chia phòng ngủ, không làm khó hắn.
Hắn quả nhiên như ta dự đoán, lộ rõ vẻ bất mãn:
“Ta và nàng tân hôn, chia phòng ngủ, nói ra ngoài người ta cho thối mũi. mẫu thân ta được, bà ấy không vui .”
“Hơn nữa, ta cũng phải loại người thấy sắc nảy tham…”
Hắn liếc nhìn ta một cái, đỏ bừng:
“Ta là quân tử, không động vào nàng nửa phần .”
Thế là ta yên tâm ngủ chung giường với hắn, ngăn cách bởi một tấm rèm.
Sáng hôm dậy, không nằm ngoài dự đoán, ta đang nằm gọn hắn, ôm chặt lấy hắn.
Biểu cảm của hắn lúc đó y hệt như bây .
Khi ấy, ta giả bộ áy náy xin lỗi hắn, hắn cũng rất cảm thông tha thứ cho ta:
“Không sao, tuy người ôm là ta, nhưng thực chất người chịu thiệt là nàng.”
“Lần ôm chặt quá là được.”
Ta mỉm gật , khẩy.
Diễn, cứ diễn tiếp đi.
Ta ngủ không sâu giấc, ban đêm cần một tiếng động nhỏ cũng thể giấc, rõ ràng là tên này nửa đêm bế ta vào hắn, dậy lại đổ thừa ta bám người, nói ta mắc chứng mộng du.
Từ đó về , nào dậy cũng như vậy.
Hai chúng ta dứt khoát dỡ bỏ tấm rèm, bỏ qua luôn cái quy trình “mộng du” của ta.
này ta Giang mẫu nói chuyện phiếm nhắc tới việc này, bà vỗ vỗ tay ta, trêu:
“Nhi tử ta tâm tư đơn thuần, da mỏng, nhưng mồm mép thì cứng lắm.”
Ta vô đồng tình, không vạch trần hắn, coi như đó là tình thú giữa phu thê.
Nay nhìn người nam nhân đã mất trí nhớ vẫn dùng lại chiêu cũ này, ta thầm bụng.
Ta chống mắt lên xem, đợi khi chàng táo lại, chàng còn thể vân đạm phong khinh như bây được nữa hay không.
6
Mấy tiếp theo, ta đều túc trực bên cạnh chăm sóc Giang Nghiễn.
không người khác vạch trần vở kịch của mình, ta còn đặc biệt dặn dò người hầu thân cận, nói rằng hắn không chịu được kích thích từ ký ức quá khứ, cần phải tĩnh dưỡng từ từ.
Thân bằng cố hữu đều rất thấu hiểu, chưa từng chủ động nhắc tới chuyện cũ với hắn.
Ngược lại Giang Nghiễn thì vô ý, nào cũng mình giấm chua của chính mình.
“Cái tên phu quân kia của nàng ngay cả vật trang trí cũng không bằng, sao chẳng thấy mũi ?”
“Thẩm , nàng còn trẻ, mắt kém vẫn còn chữa được, nàng nịnh nọt ta một , ta thay nàng giải quyết cuộc hôn nhân này.”
“Nàng thể nghe lời khuyên được không, lãng phí cả đời mình vào kẻ không nàng nữa?”
Ta bịt miệng hắn lại, cố gắng ngăn hắn nói hươu nói vượn:
“ nói linh tinh, chàng ấy rất ta.”
Tay gạt ra, Giang Nghiễn trông vừa tủi thân vừa phẫn nộ, điệu lạnh tanh:
“ lừa mình dối mình.”
Ta: “……”
Đứa trẻ ngốc nghếch, đợi khi chàng lại, chàng hận không thể vả vào mình cho xem.
Ta lười ý hắn nữa, mình ngồi một bên xem du ký, mấy cuốn sách này là Giang Nghiễn trước kia sợ ta ở nhà buồn chán nên đi khắp nơi lùng sục về cho ta, quả thực rất thú vị.
Giang Nghiễn lén lút hờn dỗi nửa , hồi lâu lại ngã người ra giường, ôm kêu đau oai oái.
Ta đặt sách xuống, đi qua nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn:
“Đại phu nói là tụ máu bầm, chàng an phận đi, chịu tội nữa.”
Hắn nheo mắt, không chịu an phận:
“Ta muốn đi xem hội đèn lồng.”
Ta rũ mắt nhìn hắn, không nói một lời vỗ bốp một cái vào ngực hắn, như ý nguyện nghe thấy một tiếng rên đau đớn.
“Dưỡng thương cho tốt rồi hẵng nói.”
Hắn nghiêng , bĩu môi đầy tủi thân:
“Phu quân của nàng cũng thảm thật đấy, vớ phải người không thương người như nàng.”
“Hay là nàng buông tha cho hắn đi, cứ đè cưỡi cổ một mình ta hành hạ này? Dù sao bao nhiêu năm nay ta cũng đã…”
Ta thành thục bịt miệng hắn lại:
“Không khả năng , mơ tưởng nữa.”
Ta thực sự càng càng mong chờ hắn khôi phục trí nhớ rồi đấy.
7
Xương cốt Giang Nghiễn quả thực cứng cáp, rất nhanh đã thể nhảy nhót tưng bừng vui vẻ trở lại, nằng nặc đòi đi xem hội đèn lồng.
Cũng may hội đèn lồng ở kinh đô nửa năm tổ chức một lần, mỗi lần kéo dài một tháng, hiện vẫn còn kịp.
Ta đưa hắn ra ngoài, cách con phố náo nhiệt nhất còn vài bước chân, hắn bỗng nhiên dừng lại, đòi rẽ vào tửu lầu bên cạnh.
Ta nghi hoặc: “Không phải chàng muốn đi xem hội đèn lồng sao?”
Hắn hì hì: “Nhạt mồm nhạt miệng quá, muốn gì đó đậm đà, hội đèn lồng lát nữa xem cũng chưa muộn.”
Ta nghĩ cũng phải, dạo gần đây hắn toàn cháo trắng, thương thế cũng đã đỡ nhiều, đồ mặn cũng không sao.
Nào ngờ vừa vào là hắn không điểm dừng, thức chưa gắp được mấy miếng rượu thì cứ bưng chén nốc liên tục, ta cản không nổi, còn hắn lôi kéo ép uống hai ly.
Lo lắng hắn hại thân, ta giận mức đập bàn đứng dậy:
“Giang Nghiễn, chàng còn hồ nháo như thế này nữa là ta mặc kệ chàng đấy.”
Ý định ban của ta là muốn nói mặc hắn sinh diệt, ta về nhà trước.
Nhưng hắn bây hiểu ý ta, bàn tay cầm chén rượu trắng bệch, nói căng thẳng:
“Được thôi.”
Hắn lại uống cạn một ly, giả bộ sảng khoái:
“Hiện … đúng là nàng cũng không nên quản ta, nàng đi đi.”
“Ta không làm phiền nàng nữa, này…”
Những lời còn lại không cần ta bịt miệng, chính hắn cũng không nói tiếp được nữa.
ta bất lực, giật lấy chén rượu tay hắn, điệu nhàn nhạt:
“Chàng còn muốn đi xem hội đèn lồng nữa không?”
Hắn cúi gằm , không nhìn rõ biểu cảm, nhưng nói vô chán nản:
“Ta không muốn xem hội đèn lồng.”
Ta: “Vậy chàng muốn làm gì?”
phòng trầm mặc hồi lâu.
Mùi rượu nồng nặc hun khiến ta xây xẩm mày, ta quay muốn đi mở cửa sổ cho thoáng khí, lại người ta nắm chặt lấy tay ôm chầm lấy.
Giang Nghiễn điệu dồn dập, giống như sắp khóc nơi:
“Ta sai rồi, ta không quậy nữa, ta đi xem hội đèn lồng.”
“Thẩm … nàng bỏ mặc ta.”