Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Hôm sau là thứ Bảy, tôi không phải đi .

Ngủ một giấc tới khi tự tỉnh, cầm điện thoại xem thì đã chín giờ rưỡi.

Tôi rất bất ngờ, vì từ bố mẹ chồng , tôi hầu ngủ ngon, sáng nào năm sáu giờ cũng bị ồn mà dậy.

Sáng nay thật sự không thấy tiếng ầm ĩ .

Xem ra cơn giận tối qua Trần Minh cũng tác dụng.

Rửa mặt , tôi thấy bữa sáng Trần Minh đặt sẵn trên bàn.

Tôi không buồn để ý bố mẹ chồng, cứ thế ăn sáng.

tiếng gõ cửa, là bưu kiện tôi tới.

Tôi mở kiện, mẹ chồng theo thói quen định buông vài câu, nhìn tôi một cái, cuối cùng lại ngậm lại.

Thấy bà nhịn khó chịu, tôi suýt bật .

Liếc ra ban công, chỗ thùng giấy chất đống đã không còn, trái lại sạch bong.

Nhìn mà lòng tôi cũng dễ chịu hẳn.

Ăn , không ngờ chị lớn tới.

Trần Duyệt vừa bước vào, bố mẹ chồng thấy cứu tinh.

Tôi biết ngay, chắc chắn là tối qua bố mẹ chồng đã gọi chị.

Vừa vào cửa, Trần Duyệt đã xả vào tôi một tràng:

“Tôn Hiểu Vân, cô giỏi lắm rồi ha, để bố mẹ tôi chịu ấm ức? Cô biết thân phận mình là gì không?”

Tôi liếc cô ta:

“Tôi là thân phận gì? Còn cô, cô biết thân phận mình là gì không? Dựa vào đâu mà dạy bảo tôi?”

Cô chị chồng lớn luôn hạch sách tôi bà mẹ chồng thứ hai.

Trước đây từng vì vặt mà đôi co, tôi nói Trần Minh, anh lại đứng giữa hòa giải.

Anh không hiếu ngu bố mẹ mình, mà chị càng .

Tôi cũng quen rồi.

tôi đáp, Trần Duyệt khẩy:

“Nhìn cái dáng không biết phép tắc cô kìa. Tôi là chị chồng cô. Đây là thái độ gì?”

Đúng lúc đó, Trần Minh mở cửa về.

Thấy Trần Duyệt, mặt anh sầm lại:

“Sao chị ở đây?”

Trần Duyệt vội méc:

“Trần Minh, xem cậu kìa, không những bố mẹ giận mà còn mắng tôi. Cậu phải quản tử tế.”

Trần Minh hừ một tiếng:

“Đây là nhà tôi. Chị đừng lo bao đồng nữa được không?”

Trần Duyệt:

“Ý cậu là gì? là bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi bị ấm ức, con lẽ tôi không nên ?”

Trần Minh:

“Được, bố mẹ chị thì chị rước về đi. Còn không thì đừng tới đây lảm nhảm.”

Trần Duyệt sững sờ.

trước Trần Minh luôn lời chị.

Không ngờ hôm nay biến thành khác.

Cô ta cố vớt vát:

“Tôi là phụ nữ, đã lấy chồng rồi, nuôi thế nào?”

Trần Minh nhạt:

“Biết mình đi lấy chồng rồi thì đừng xen vào nữa, im đi.”

Nói rồi, anh đẩy xe đồ vào.

Là một xe đầy chậu cây.

Tôi kinh ngạc.

Anh kéo xe ra ban công, gọi tôi:

“Vân Vân, ra anh chút.”

Tôi ra ban công, thấy anh bày kín một ban công toàn chậu hoa, cây cảnh, sững sờ không nói nên lời.

Sắp xếp , anh hỏi:

thích không?”

Tôi mỉm gật đầu.

Thấy tôi , anh cũng thở phào:

thích là anh yên tâm.”

“Sau , anh trồng cùng , anh cũng sẽ quý chúng .”

Tôi được dỗ mà trong lòng vui hẳn.

Ngoài phòng khách, Trần Duyệt lầm bầm:

“Trần Minh sao thế? Uống nhầm thuốc à?”

Bố mẹ chồng biết lắc đầu, không đáp.

gọi chị tới để “lấy lại khí thế”.

Không ngờ Trần Minh công kích không phân biệt.

Giờ thì hoàn toàn hết chiêu.

Vừa ban công, chúng tôi bước ra thì Trần Duyệt lại muốn gây :

“Tôn Hiểu Vân, tốt nhất cô nên biết điều, bố mẹ tôi sức khỏe không tốt, cô phải bao dung , không thể bị tức giận đâu.”

Trần Minh liếc nhìn chị , giọng bình thản nhưng sắc bén:

“Chị nói mấy lời đó, chi bằng khuyên bố mẹ đừng nào cũng rảnh rỗi đi tìm để tức giận.

Vân Vân là cô dịu dàng, biết cảm thông nhất mà tôi từng gặp. Cô ấy chưa từng bắt nạt ai, những kẻ bụng dạ khó lường đi bắt nạt cô ấy.

Nhưng sau sẽ không còn ai bắt nạt cô ấy nữa, vì tôi tuyệt đối không phép bất cứ ai !”

Nói , ánh mắt Trần Minh lạnh lẽo quét qua ba trước mặt.

Không ai thốt thêm lời nào.

Anh tiếp tục:

“Còn nữa, chị tốt nhất sau ít tới nhà tôi. Đừng nghĩ nhân lúc tôi vắng nhà mà ăn hiếp tôi. Nếu tôi biết được, tôi sẽ dắt tôi nhà mẹ chồng chị ‘trò ’ một phen.”

Trần Duyệt vốn bất hòa mẹ chồng, lại nhớ tới tối qua Trần Minh gọi điện chồng mình, lập tức im bặt.

Trước khi rời đi, Trần Minh yêu cầu chị lấy ra những gì đã lén bỏ vào túi.

Trần Duyệt ban đầu không nhận, nhưng anh trực tiếp lục ra một đôi giày tôi vừa .

Cô ta hừ một tiếng:

“Cỡ giống nhau, cô ấy giày nhiều thế mang sao hết? tôi một đôi thì đã sao?”

Trần Minh lạnh giọng:

“Đồ tôi, chị không được động vào.”

Khi Trần Duyệt đi rồi, mẹ chồng vội vàng bắt đầu kể lể:

“Con trai, chị con sống không tốt. Con xem, con đã được nhà rồi, còn chị con chồng vẫn ở căn nhà cũ. Con rảnh thì chị con chút đi.”

Tôi mà tức sôi gan.

Trần Minh liền đáp:

“Nhà là kết quả tôi và Vân Vân chắt chiu. Vân Vân ăn uống kham khổ, một năm mấy bộ quần áo, giờ sắm được nhà, sửa sang , cô ấy tự thưởng mình vài đôi giày thì sao chứ?

Chị không ai , tôi và Vân Vân ai không? Sao thấy thương khác, mà nghĩ tới chúng tôi?”

Mẹ chồng bị chặn họng, không nói thêm được.

Ba chồng hắng giọng:

“Con là đàn ông, vất vả chút thì sao? Đàn ông phải dựa vào sức mình. Chị con đáng thương, mẹ chồng nó cay nghiệt, bị chèn ép, sống khổ sở. Con là trai ruột, chị một chút thì sao?”

Trần Minh nhạt:

“Chị con bị mẹ chồng hành hạ, bố mẹ xót xa thì khỏi nói. các nghĩ con cũng đáng thương không, bị chính bố mẹ mình hành hạ? Nếu mẹ con biết, lẽ bà không đau lòng sao?”

Thấy tình hình lại căng, mẹ chồng vội vàng chen vào, nắm tay tôi không ngừng dỗ dành:

“Đúng đúng, Vân Vân là đứa con ngoan, không dễ dàng gì. Ở nhà ta chịu khổ rồi, sau mẹ nhất định sẽ đối xử thật tốt con.”

Tôi thấy gượng gạo vô cùng.

Chiều tối, tôi ngồi ở ban công ngắm hoa.

Trần Minh cũng đi tới.

Tôi hỏi:

“Anh rốt cuộc vì sao đột nhiên thay đổi hẳn ?”

Anh lắc đầu:

“Không phải thay đổi, mà là anh đã hiểu ai sẽ đi cùng anh suốt cả đời.”

Nói rồi, anh nắm chặt tay tôi.

Trong lòng tôi không kìm được mà rung động.

Tùy chỉnh
Danh sách chương