Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

20.

Trong đoạn ghi hình giám sát, từng câu từng chữ của Lâm Tư Vũ được phát lại rõ ràng.

Mẹ tôi bịt miệng lại, nước mắt tuôn rơi như mưa, không dám tin rằng những lời đó lại được thốt ra từ đứa con gái mà bà thương yêu nhất.

“Con đã dồn Tả Ức đến mức phải chết sao? Tư Vũ, nó là em gái con mà! Dù có hận đến mấy, bắt nó đền cũng được, sao con có thể…”

Nói vậy là ý gì chứ?

Chẳng lẽ trong mắt mẹ, chỉ cần tôi còn sống thì mọi hành vi dã man cũng được cho qua, vẫn là một người mẹ tốt?

Trời ơi, chi bằng bà cứ giết tôi cho rồi, ít ra còn dứt khoát hơn là giả vờ thương hại thế này.

“Nó thà nhận Vương Văn Thúy làm người thân, cũng không coi mẹ là mẹ nữa. Mẹ tỉnh lại đi!”

Lâm Tư Vũ thấy vậy cũng không cần diễn nữa, ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm vào mẹ tôi.

Gương mặt cô ta vì giận dữ và oán hận mà vặn vẹo, trông vô cùng khó coi.

“Mẹ, mẹ với con đều giống nhau, đều là những kẻ đáng thương bị Lâm Tả Ức kéo xuống! Nó chết rồi mới là tốt nhất, chết rồi thì thế giới này mới yên ổn được!”

“Lâm Tả Ức nên cảm ơn con đã chỉ điểm cho nó đi chết ấy chứ!”

Câu nói đó, thực sự… không sai.

Chính câu nói ấy đã khiến tôi lúc đó đang tuyệt vọng đến tột cùng, thực sự có ý định tìm đến cái chết.

Lúc đó tôi không còn tâm trí nào để lo hậu sự cho bà nữa.

Người đã khuất rồi, thân xác còn ở đâu… còn quan trọng sao?

Tôi chỉ muốn nhanh chóng đi theo bà. Bà yêu tôi nhất, trên đường hoàng tuyền sao có thể để bà đơn độc được?

Thế là tôi lao ra khỏi bệnh viện, không hề do dự mà nhảy xuống sông.

Còn Lâm Tư Vũ, cô ta đi theo phía sau tôi suốt đoạn đường, tận mắt nhìn tôi chìm xuống nước, vậy mà không hề nhúc nhích.

“Con…”

Lời lẽ của Lâm Tư Vũ khiến mẹ tôi nghẹn họng, không thốt nên lời.

Sắc mặt bà tái nhợt, dường như lúc này mới nhận ra mình đã từng đối xử tệ bạc với tôi đến mức nào.

“Lâm Tư Vũ, chị thắng rồi đấy. Có lẽ… song sinh trên đời này vốn là như vậy.”

“Một đứa là để đòi nợ, một đứa là để trả nợ.”

“Bây giờ nghĩ lại, từ cái ngày chị bị bệnh tim, có lẽ tôi đã định sẵn là đứa đi đòi nợ rồi.”

“Tôi vẫn luôn tự hỏi, lúc trong bụng mẹ, tôi thực sự là người thắng sao?”

“Nếu sớm biết mẹ lại là người như vậy, tôi thà nhường mạng sống của mình cho chị, để chị sống đủ hai phần đời luôn cho rồi.”

Tôi đối mặt với Lâm Tư Vũ, nói xong những lời đó, khẽ thở dài, trong lòng đột nhiên thấy mỏi mệt vô cùng.

Không muốn nghe thêm vở kịch này nữa, tôi lơ lửng xoay người, muốn lên lầu tìm một góc yên tĩnh.

“Đừng! Tả Ức, đừng đi!”

Một tiếng thét đau đớn vang lên sau lưng.

Tôi giật mình quay lại, thấy mẹ tôi chẳng biết từ lúc nào đã phát điên, mắt nhìn trừng trừng vào tôi.

Mắt bà đỏ ngầu, viền mắt hiện rõ tia máu mệt mỏi.

Tim tôi đập thình thịch.

Chẳng lẽ… bà cũng…?

Khi tôi còn đang bàng hoàng, bà chạy đến chỗ tôi, nước mắt lã chã.

Nhưng sau bao năm xa cách và lạnh nhạt, bà đã không còn biết nói lời xin lỗi nữa rồi.

“Tả Ức, là con thật sao? Tả Ức…”

“Con… đừng đi được không? Chị con… không phải cố ý ép chết con đâu, con tha thứ cho nó, cũng… cũng tha thứ cho mẹ…”

Đến nước này rồi mà bà vẫn còn bênh vực Lâm Tư Vũ.

Tôi cúi đầu, nhìn đôi giày da bà nội mua cho tôi, bật cười một cách bất lực.

“Thật ra, con vẫn luôn chờ một ngày mẹ sẽ ôm con một cái.”

“Nhưng mẹ xem đi, rốt cuộc chúng ta vẫn không có duyên mẹ con, đến một cái ôm cũng không có được.”

“Mẹ của Lâm Tả Ức, không phải một người mẹ tốt, nên… cô ấy không cần mẹ nữa.”

“Hy vọng kiếp sau, chúng ta cũng đừng gặp lại.”

Mẹ tôi run rẩy đưa tay muốn ôm tôi, nhưng làm sao mà ôm được nữa?

Hành động của bà, đã muộn mất rồi.

Lúc này, Hình Dục bỗng đứng phắt dậy, túm lấy vai mẹ tôi:

“Bà cũng thấy cô ấy sao?!”

Mẹ tôi hoảng hốt gật đầu như điên:

“Thấy, thấy chứ! Hình Dục, con có cách đúng không? Con có thể cứu nó đúng không? Nó…”

21.

Lâm Tư Vũ gần như bị hai người họ dọa cho phát điên.

Cô ta mặt cắt không còn giọt máu, nhìn về phía tôi, lớn tiếng hét lên như không thể tin nổi:

“Các người đang làm gì vậy hả? Lâm Tả Ức nó chết rồi! Chết thật rồi đó!”

“Chẳng phải các người đều rất ghét nó sao? Giờ nó chết rồi, các người còn diễn mấy cái trò này cho ai xem chứ?!”

Ban đầu Hình Dục không phản ứng gì với những lời này, nhưng đến câu cuối cùng, anh đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét thẳng về phía cô ta.

Đây là lần đầu tiên Hình Dục tỏ thái độ dữ dằn như vậy với chị tôi.

Chị ta bị dọa sững người.

“Nếu không phải vì cô luôn nhồi nhét vào đầu tôi cái suy nghĩ rằng Tả Ức tiếp cận tôi chỉ vì muốn giành giật với cô, thì làm sao tôi lại đối xử với cô ấy như vậy!”

“Dù bị ức hiếp, bị đối xử tệ thế nào đi nữa, cô ấy vẫn nhẫn nhịn mọi yêu cầu của tôi. Thế mà tôi lại chỉ nghĩ cô ấy muốn cướp đồ của cô, muốn tiền của tôi.”

“Tôi tức giận… là vì tôi luôn cảm thấy trong lòng cô ấy không hề có tôi!”

Giọng nói của Hình Dục không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều chất chứa một nỗi tuyệt vọng và đau đớn khôn nguôi.

Tôi ngẩn người.

Chị tôi cũng ngây người, rồi ngay lập tức phá lên cười điên loạn.

“Hình Dục! Anh tưởng mình là tình thánh chắc?! Anh nghĩ chỉ cần đổ hết tội lỗi cho tôi thì anh sẽ vô tội à?”

“Nói cho cùng, anh, tôi và mẹ đều chẳng khác gì nhau! Đều là hạng người hèn hạ không dám đối mặt với sự bất hạnh của bản thân, chỉ biết trút giận lên người Lâm Tả Ức!”

“Tả Ức trước đây đã trải qua những gì, vì sao lại thiếu tiền như thế, vì sao lại đồng ý làm người thay thế bên cạnh anh — mấy chuyện này tra một cái là biết ngay mà!”

“Nhưng có ai trong các người từng tra chưa? Cô ấy đã giải thích biết bao nhiêu lần, tìm cơ hội bao nhiêu lần để nói chuyện với các người, các người có tin cô ấy lần nào không?”

“Không hề!”

“Vì trong mắt các người, các người chỉ tin vào cái hình ảnh Lâm Tả Ức mà các người tự tưởng tượng ra — một đứa con gái từ trong bụng mẹ đã biết giành giật, đạo đức bại hoại, không thể cứu vãn, là thứ tai họa đội lốt người!”

Lâm Tư Vũ trước giờ luôn tỏ ra dịu dàng, yếu ớt.

Chưa từng nghĩ có một ngày, cô ta lại sẽ gào thét đến mức gân cổ nổi đầy như vậy.

Mẹ tôi toàn thân run lên, ngẩng đầu nhìn cô ta:

“Tư Vũ! Con sao có thể nói như vậy được, Tả Ức là em con mà!”

“Em gái sao? Mẹ còn chẳng coi nó là con ruột, thì sao con phải coi nó là em gái?”

Lâm Tư Vũ đã hoàn toàn tháo bỏ lớp vỏ ngụy trang, lạnh lùng nhìn mẹ tôi châm chọc:

“Mẹ quên rồi à, ngày xưa mẹ gọi nó là tai họa, nói nó không xứng đáng — là ai nói mấy câu đó?”

“Giờ thì sao, người chết rồi, tình mẫu tử mới đột nhiên thức tỉnh à?”

Mẹ tôi ngực phập phồng dữ dội, lắp bắp “con…” mấy lần, nhưng cuối cùng chẳng thốt nổi lấy một câu.

Vì… cô ta nói đúng.

Căn phòng đầy người này, ai cũng là lực đẩy khiến tôi đi đến bước đường cùng.

Nhưng không một ai trong số họ là hung thủ thực sự.

Họ chỉ dùng sự lạnh nhạt và thờ ơ của mình, dựa vào cái cớ là “tôi mắc nợ Tư Vũ” để thản nhiên coi thường, thản nhiên làm tổn thương tôi.

Lâm Tư Vũ nói đúng.

Suy cho cùng, là bởi vì trong mắt họ, tôi vốn dĩ chẳng đáng giá gì cả.

Họ nghĩ tôi là kẻ mắc nợ, là tội nhân với Tư Vũ, nên họ có quyền được đối xử tệ với tôi, có quyền được vùi dập tôi, thay vì đối mặt với chính sự đen tối trong lòng họ.

“Sinh tê?”

Một cái nghiêng đầu, Lâm Tư Vũ chợt nhìn thấy tảng sinh tê đen sì trên bàn thờ, ngay lập tức như hiểu ra điều gì đó.

Cũng phải, sống trong bệnh viện bao năm, lượng sách cô ta đọc còn nhiều hơn bất kỳ ai trong phòng.

Cô ta tất nhiên đoán ra được sinh tê dùng để làm gì.

Và cũng hiểu tại sao mẹ tôi và Tỉnh Dục lại có thể nhìn thấy tôi.

Cô ta đột ngột đứng bật dậy lao tới, ôm chặt lấy khối sinh tê vào lòng, quay đầu cười lớn về phía ba tôi:

“Ba, đốt sinh tê rồi, ba cũng chẳng nhìn thấy Lâm Tả Ức nữa đúng không?!”

“Xem ra, ba với con cũng như nhau thôi, chưa từng thật lòng để tâm tới nó mà!”

Ba tôi bị chọc trúng tim đen, xấu hổ hóa giận, hạ giọng quát lên:

“Con nói linh tinh cái gì vậy!”

“Con nói linh tinh à? Ba vốn dĩ đâu có yêu chúng con, đúng không?”

Lâm Tư Vũ bật cười lạnh, ánh mắt chuyển sang gương mặt của mẹ tôi.

“Mẹ à, mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu từ trước đến nay chưa từng bắt nguồn từ Lâm Tả Ức.”

“Lý do ông bà nội không ưa mẹ, căn nguyên nằm ở chỗ ba chưa từng đứng ra bảo vệ mẹ.”

“Mẹ không dám thừa nhận mình lấy nhầm người vô dụng, nên đổ hết tội lên đầu Tả Ức. Mẹ có gì hơn con đâu?”

Mẹ tôi bịt chặt miệng, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc về phía cô ta.

Bà chỉ vừa khóc vừa nhìn tôi:

“Tả Ức, mẹ xin lỗi… mẹ sai rồi… đừng đi được không? Sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con…”

“Lâm Tư Vũ! Bỏ tay xuống!”

Gương mặt điềm tĩnh thường ngày của Hình Dục phút chốc sụp đổ, anh ta hốt hoảng như một kẻ nghèo túng lỡ tay làm vỡ đồ cổ quý giá, hoàn toàn bất lực nhưng lại cuống cuồng lo sợ.

Lâm Tư Vũ nhìn anh ta, cười lạnh không thôi.

“Anh thật sự yêu cô ta rồi, đúng không?”

“Hình Dục, chẳng phải anh luôn nói yêu em nhất sao? Chúng ta là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, anh cưng chiều em từng ấy thời gian, cuối cùng vẫn bị Lâm Tả Ức cướp mất, đúng không?”

“Em tuyệt đối sẽ không để anh có cơ hội nhìn thấy cô ta đâu, tuyệt đối không!”

Lâm Tư Vũ chụp lấy cái bật lửa bên cạnh, bật lửa, áp sát sinh tê.

Hình Dục hoảng hốt lao lên:

“Đừng! Tư Vũ, đừng mà…”

Lâm Tư Vũ cười méo mó, đôi mắt hoe đỏ.

Cô ta châm lửa vào sinh tê, vừa cười vừa khóc.

“Chỉ thiếu một bước nữa thôi… chỉ một bước nữa là em có thể cưới anh, có thể hạnh phúc rồi… Tại sao chứ… tại sao…”

Hình Dục lập tức lao tới, đẩy mạnh cô ta ra, giật lấy sinh tê từ tay cô ta.

Lâm Tư Vũ ngã nhào xuống đất, đập mạnh vào nền, hai tay ôm chặt lấy ngực, cuộn mình lại.

“Đau… đau quá…”

“A Dục, cứu em… cứu em với…”

Có vẻ như cô ta thực sự bị bệnh tim phát tác, môi bắt đầu tím tái, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Nhưng Hình Dục không hề quay đầu lại, chỉ loay hoay dập ngọn lửa đang cháy trên sinh tê.

May mà sinh tê không dễ cháy, mới bén được một chút đã tự tắt.

Ba tôi đã chạy đến, lại một lần nữa bế Lâm Tư Vũ lên, lao nhanh ra khỏi cửa.

Hình Dục lạnh lùng nhìn theo bóng lưng ông ta, giọng trầm đến mức như ngấm sương giá:

“Đừng để cô ta chết.”

“Sau khi khỏe lại, đưa đến nơi trước đây Lâm Tả Ức từng sống.”

“Tất cả những gì Tả Ức từng chịu, để cô ta nếm trải một lần. Nếu không, nhà họ Lâm sẽ phá sản.”

“Chú Lâm, chắc chú hiểu rõ tôi không nói đùa.”

Bước chân ba tôi khựng lại.

Sau vài giây im lặng, ông ta nghẹn ngào đáp:

“Ừm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương