Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bạn thân của tôi chia tay với bạn trai nên đau đớn khóc lóc vật vã, tìm một chốn yên thân để giải tỏa, buông tay cắt đôi nỗi sầu. ấy gọi điện đến rủ tôi bar chơi thâu đêm. Kết quả là ấy không say, mà tôi say khướt.
Ngày hôm sau, ấy – người không say – lành với bạn trai, còn tôi, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhìn chàng trai trẻ đang nằm cùng giường với mình, bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.
1
Tôi cắn chặt răng, đưa tay xuống dưới chăn mò mẫm, rẩy, hỏi người ở đầu dây bên kia với sự không tin tưởng và nghiến răng nghiến lợi, “Cậu… cậu chắc chắn là tôi nói những lời đó chứ?”
“Đúng , ” nói của Vân Đường trong điện thoại đầy vẻ hả hê và trêu chọc, “Cậu tự mình nói ra những lời mạnh mẽ đó, nói rằng nuôi cậu ấy. Chàng trai nhỏ suy nghĩ suốt mười phút mới miễn cưỡng đồng ý, tất cả những người xung quanh đều nghe thấy.”
Tôi tuyệt vọng ôm đầu, “ cậu không cản tớ lại?”
“Trời ơi, Ôn Hạ, ” Vân Đường bỗng nhiên bực bội, “Cậu có chút lương tâm nào không? Tớ có ngăn nổi cậu đâu! Cậu nhìn thấy người là cứ như mèo mù vớ phải cá rán, lồng lộn hết cả , đến bốn con ngựa cũng không kéo cậu lại được…”
của ấy trong điện thoại vẫn liên tục lải nhải, tai tôi ù , ký ức mờ nhạt dần dần trở lại trong đầu.
Hôm uống có vẻ hơi nhiều thật.
người cầm chai rượu định lột áo của người , người kề sát vào và hét lớn “Em trai, cho chị xem cơ bụng nào”, người tình đổ rượu người cậu trai trẻ vì cậu không chịu cởi áo mặt mọi người, không phải là tôi chứ?
Không phải chứ, không phải chứ?
… không chứ?
Tôi luôn kiểm soát tửu lượng của mình rất tốt, không giờ để bản thân say mềm ở nơi công cộng. Có lẽ hôm vì những phiền muộn chất chứa và không biết rằng loại rượu đó lại mạnh đến thế… cũng không đến … đói khát điên cuồng như chứ?
Không đến chứ, không đến chứ?
Đầu tôi còn đang quay cuồng, bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó chậm rãi tiếp cận phía sau, kèm theo đó là một tiếng rên khẽ, còn chưa tỉnh hẳn, khàn khàn tình kéo dài, “Chị ơi…”
Toàn thân tôi rùng mình, vội vàng cúp điện thoại và ném nó .
Vì không kiểm soát được sức tay, chiếc điện thoại tội nghiệp rơi xuống đất, lăn ra xa nửa mét, đập vào một áo không biết tại lại nằm ở đó.
Tôi giữ tĩnh, không để lộ cảm xúc, nhích về phía một chút. Chính bản thân cũng không nhận ra rằng nói phát ra rẩy, “Cậu… cậu dậy … chúng nói chuyện nghiêm túc một chút.”
Cậu ấy rất ngoan, cũng rất tinh ý, chỉ hơi cọ cọ vào vai tôi một chút mới ngồi dậy, như đang nũng. Tôi bỗng dưng nghĩ đến những video ngắn về loài chó Golden Retriever, mỗi khi chủ của nó kêu “ chơi thôi”, nó vẫy đuôi và cọ cọ lại gần.
Tôi hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ trong , thật là tội lỗi.
Tôi ngón tay để với lấy áo gần mình nhất, còn chưa kịp chạm vào cậu ấy vòng ra mặt tôi, ngoan ngoãn đưa áo đó vào tay tôi. Tôi ngẩn người, theo phản xạ ngẩng nhìn cậu ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào cậu ấy.
Thú thật, cậu quả nhiên rất đẹp trai, làn da trắng mịn, khuôn mặt đúng chuẩn gu của tôi, đôi môi mím nhẹ, sống mũi cao, bên mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, đôi đồng tử màu hổ phách đẹp đẽ, lông mi dài và ánh mắt nhìn tôi ngoan trong sáng.
Thêm vào đó là cơ bụng săn chắc và đôi chân thẳng dài, dù là khuôn mặt hay thân hình này, trong những kinh nghiệm gặp gỡ người của tôi, cũng có thể được xem là cực phẩm.
Không lạ gì mà tối tôi lại chọn cậu ấy giữa đám đông. Cũng không lạ gì mà cổ cậu ấy còn dính đầy dấu son môi của tôi. Tất nhiên, nếu cậu ấy có thể chỉnh lại quần áo của mình khi đưa tôi áo càng tốt.
Tôi quay mặt , gắng không nhìn vào những thứ không nên nhìn, giả vờ tĩnh nhận lấy áo tay cậu ấy, không quên nói thêm một câu, “Cảm ơn.”
Cậu ấy mặc quần áo nhanh hơn tôi, rõ ràng là người rất lịch sự, ngoan ngoãn quay lưng lại mà không nhìn, còn tôi nhân cơ hội này, mặc áo quan sát cậu đầu đến chân.
Nhìn cách ăn mặc này, điều kiện gia đình chắc cũng không tệ, dù chỉ là áo hoodie và quần thể thao thường, thương hiệu cũng là loại nhỏ, với tư cách là một nhà thiết kế thời trang, tôi ít nhiều vẫn nhìn ra một số điều – bộ đồ này, không phải rẻ đâu.
Tai cậu ấy còn đỏ, xem ra cũng không có nhiều kinh nghiệm, chắc không phải kiểu người lăng nhăng.
Người như thế này, lại rơi vào tình cảnh này? Hay cũng là vì sắc mà động chơi đùa với tôi?
Tôi mặc xong quần áo, còn chưa nghĩ ra thái độ nên đối xử với cậu ấy thế nào, cân nhắc hồi lâu mới đỏ mặt nói ra một câu, “Hôm tôi hứa cho cậu nhiêu tiền?”
Cậu ấy ngơ ngác quay đầu lại, đôi mắt đẹp chớp chớp, như suy nghĩ một lúc mới ngây thơ đáp lại tôi, “Chị ơi, mỗi tháng hai ngàn là đủ cho em …”
Lần này tôi không kìm được ánh mắt mình, lại nhìn cậu trên xuống dưới một lần nữa, dù gắng tĩnh lại cũng không thể che giấu được sự rẩy trong nói, “Hai ngàn?!”
Chàng trai tiến một bước nhỏ, “Chị ơi, em rất dễ nuôi, nếu không được một ngàn em cũng sống được…”
Còn tôi, đối mặt với hành động tự bán mình như của cậu ấy, trong đầu lại hoàn toàn nghĩ đến một vấn đề khác.
Chẳng lẽ tôi keo kiệt đến đó ?
Tôi, Ôn Hạ, năm ngoái giành được giải thưởng thiết kế thời trang danh giá nhất trong nước, thu nhập gần tám chữ số, tại một quán bar mà tiêu dùng trung thuộc loại cao, lại mạnh miệng nói nuôi cậu trai này với hai ngàn một tháng?
“Hay là năm trăm, năm trăm cũng được, ” cậu ấy còn đang gắng thuyết phục, liên tục hạ giá bản thân, “Chị ơi, em biết nấu ăn, biết việc nhà, còn có thể ủ ấm giường, chị bảo em gì em cũng , em rất khỏe mạnh – “
Tôi giơ một tay , ngắt lời cậu ấy. Em trai à, em đừng nói nữa. Nếu em còn nói thêm, chị thực sự động mất.
“Cậu là người của công ty nào?” Tôi xoa trán, đoán đại khái được ý đồ của cậu ấy.
Thực ra đây không phải là chưa từng gặp tình huống như thế này, sau khi đoạt giải, các thiết kế của tôi đều là có tiền cũng khó mà mua được, vì có không ít người lấy tôi, chỉ là tôi luôn giữ mình trong sạch, đây là lần đầu tiên tôi rơi vào bẫy sắc đẹp này.
Thôi được , dù nhìn thân hình và khuôn mặt này, cùng với những ký ức mơ hồ về tối … cũng không phải là thiệt thòi.
Nếu cậu ấy có điều gì , hoặc người đưa cậu ấy đến bên tôi có âm mưu gì, tôi cũng chấp nhận thôi.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi trong tôi dần dần tan biến, người mặt lại nhìn tôi ngơ ngác, hỏi đờ đẫn, “Công ty gì cơ?”