Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Sáng hôm , tôi đến đầm để đánh bắt lông — món quà nhật dành tặng ông nội.

Chỉ là… cúi người kéo lưới, tôi bỗng nhớ đến những ký ức mùa xuân .

khi cha tôi qua đời, tôi một mình tiếp quản toàn bộ đầm .

Tạ Lâm Uyên khi ấy lo tôi quá đau buồn, sợ tôi ở bờ đầm một mình sẽ gặp chuyện không hay.

Người đàn ông chỉ say mê nghiên cứu học thuật, mà lại ôm cuốn sách về kỹ thuật lông đọc tới đọc lui.

Lúc chọn giống, anh ta cùng tôi xuống nước thả mẻ giống.

khâu chăm sóc, cho ăn, theo dõi, vệ ao… không bước nào là anh ta không có mặt.

“Không ngờ lại phức tạp đến . Lan Lan, em cực quá rồi.”

Tạ Lâm Uyên vòng tay ôm eo tôi, cả hai cùng tản bộ dọc bờ ao, giọng anh ta đầy thương xót.

Tôi tựa đầu vai anh, khẽ nói:

“Anh thích ăn, thì với em có gì là vất vả cả.”

“Lứa đầu tiên , hai đứa mình cùng thưởng thức nhé.”

Anh ta hôn nhẹ trán tôi:

“Ừ, được.”

Ký ức ấy, tôi tin là thật.

Nhưng… lòng người có thể đổi thay chỉ trong một cái chớp mắt.

Tạ Lâm Uyên trở về, nhưng tôi buồn diễn trò vợ chồng ân ái, càng không có tâm trạng nói chuyện.

Trong tiệc mừng thọ của ông nội, tôi nhấp hai ngụm rượu.

Lũ nhỏ trong bụng bỗng quậy dữ dội, khiến tôi lao nhà vệ , nôn đến trời long đất lở.

Lúc tôi còn đang vịn bồn cầu thở không ra hơi, Tạ Lâm Uyên lặng lẽ bước đến, đưa cho tôi một ly nước, nhẹ nhàng vỗ lưng:

“Đỡ hơn ?”

Một màn diễn đúng kiểu mẫu mực.

Nhưng tiếc là, người xem như tôi — đã không còn hứng thú vỗ tay nữa rồi.

Khoảnh khắc đó, tựa như mọi tổn thương đều được đặt sang một .

Chúng tôi trông giống như một đôi vợ chồng bình thường.

Nhưng mùi nước hoa mận ngọt nồng quen thuộc đột ngột chen thẳng giữa hai người.

Tôi cau chặt mày.

“Tránh ra.”

Tôi thẳng anh ta, giọng lạnh băng:

“Người anh nồng mùi nước hoa, khó chịu lắm.”

Tạ Lâm Uyên theo bản năng cúi xuống ngửi mùi trên áo, còn kịp mở miệng, điện thoại đã réo chói tai.

lúc anh ta về đến , điện thoại đã kêu liên tục bốn cuộc.

Anh ta đi ra ban công, giọng trầm xuống:

“Hôm nhật ông, loạn nữa.”

Giọng Hứa Mai đầu dây kia mềm mại dính dấp:

“Anh Lâm Uyên, em không viết được phát biểu, anh đến giúp em đi mà.”

Giọng như nũng, cố ý mềm đến muốn nhỏ nước.

“Không tới thì em đi nhờ người đàn ông khác .”

Tạ Lâm Uyên thấp giọng chửi một câu, gằn chữ:

“Em thử xem?”

“Thế thì mau đến đi. Tối em mặc đôi tất đen anh thích nhất.”

Điện thoại tắt, anh ta lập tức mặc áo chuẩn bị đi.

Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt tái nhợt của tôi, yết hầu chuyển động.

Cuối cùng mở miệng:

“Có viên gặp chuyện, anh phải đến xử lý.

Nếu em khó chịu, anh gọi Chu tới ở cùng em.”

Vài phút , Hứa Mai đã đăng mới.

Bức ảnh cô ta mặc tất đen mập mờ, tư thế ám muội đến lố bịch.

【Chồng iu thích lắm】

【Bà bụng to kia mơ dùng cái thân hình biến dạng của mình đi quyến rũ anh ấy】

【Cơm nhà chỉ tôi mới được ăn】

Tôi ôm bụng, đôi chân tê rã, nước mắt chảy ngang gối.

Trần nhà trước mắt trắng lạnh.

Tôi gọi cho Chu , thân bác sĩ sản phụ.

, giúp tôi sắp xếp ca phá thai.”

Đầu dây kia thở dài, giọng nghẹn:

“Mang cái đứa trẻ , người khổ chỉ có mình cậu. Đau sớm, giải thoát sớm, cũng là tốt.”

Tạ Lâm Uyên bị áp lực học thuật đè nặng, chất lượng tinh trùng không được tốt.

Tôi đã chịu bao đau đớn, chỉ để mang thai cho anh ta, giữ lại giọt máu của hai người.

Là tôi sai rồi.

Gen kém thì vốn không đáng để lưu truyền.

Chu đích thân thực hiện ca phẫu thuật cho tôi, mọi thứ diễn ra rất nhanh.

Cô ấy còn tìm một hộ lý quen chăm sóc tôi vài hôm.

Trong thời gian đó, anh trai cô ấy – luật sư Chu Đình – đến bốn, lần, mang thêm các tư liệu về Hứa Mai giao cho tôi.

Chu anh trai, giơ ngón cái:

“Anh đúng là ghê thật đó. Trước có vụ nào thấy anh tận tâm đâu!”

Chu Đình gãi mũi, tránh ánh mắt hai đứa chúng tôi:

có nịnh quá.”

Tạ Lâm Uyên lại đi công tác.

Trong khoảng thời gian đó, tài khoản Rượu Nếp Mơ cập nhật hơn chục đăng:

【Kỷ niệm 99 ngày chồng iu】

【Kỷ niệm 100 ngày chồng iu】

【Quà chồng iu tặng】

Ảnh là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, nền là phòng thử đồ của một thương hiệu xa xỉ.

kia, khi Tạ Lâm Uyên bảo vệ tiến sĩ xong, anh ta hứa sẽ mua cho tôi một chiếc nhẫn đẹp nhất.

Tôi đã chờ.

Chờ một .

Chờ đến lúc hy vọng hóa thành bụi.

Cuối cùng, chiếc nhẫn ấy lại nằm trên tay Hứa Mai.

Cô ta còn nhiệt tình trả lời bình luận:

【Chồng nói tiền anh ấy kiếm được đều để tôi tiêu. Bà già kia có mơ mộng nữa~】

Tôi bật cười, đóng ứng dụng.

Để xem, không có một xu trong thẻ, thì anh ta còn lấy cái gì ra mà mua nhẫn tặng người ta.

Quả nhiên, đầy mười phút , điện thoại đã đổ chuông.

Tôi chậm rãi bắt máy.

Tôi biết cuộc chơi đã đến lúc đổi lượt.

Lần , đến lượt tôi ra .

4.

“Tại sao em lại khóa thẻ của anh?”

“Tôi đang chọn quà cho sếp, liên quan đến việc xét duyệt chức danh !”

Tạ Lâm Uyên tức tối gọi điện đến, giọng nghẹn tức như thể mất mặt ở nơi công cộng vì không quẹt được thẻ.

Tôi khẽ bật cười lạnh:

“Sếp của anh là người yêu à? Đi công tác lần nào cũng phải mua quà sao?”

Đầu kia lặng thinh.

khi tôi mang thai, mỗi lần khám thai anh ta đều nói mình bị sếp ép đi công tác, nói năng áy náy.

Còn tôi, giả vờ hiểu chuyện, luôn bảo anh yên tâm đi, em không sao.

nghĩ lại, công tác cái quái gì, rõ là đi hú hí!

“Thẩm Lan, anh nghiêm túc việc . suy diễn linh tinh nữa được không?”

Đến nước rồi mà vẫn cố phủi sạch.

Tôi khẽ hừ, môi cong một nụ cười buồn che giấu:

“Thầy Tạ tài giỏi thế rồi, sao còn cần dùng tiền trong thẻ của tôi?”

“Em đang mỉa mai anh à?”

Giọng Tạ Lâm Uyên lập tức trầm xuống, lạnh như băng.

Xuất thân của hai chúng tôi vốn không cân bằng.

Chuyện người khác nói anh ta “ăn bám vợ” là điều anh ta ghét nhất.

Tôi cười nhạt:

“Đâu có. Thầy suy nghĩ nhiều thế.”

Tạ Lâm Uyên dập máy cái rụp.

Tôi cúi đầu màn hình tắt, mỉm cười —

Chuyện mới chỉ bắt đầu thôi mà.

Lúc mở app mạng xã hội, tôi đã bật cười thành tiếng.

【Con mụ già kia mày có biết xấu hổ không?】

【Già rồi mà không cưa được chồng tao, lại còn ve vãn ông nội anh ấy, không biết dùng thủ đoạn gì khiến ông ấy cắt thẻ của chồng tao nữa】

【Bảy tám chục tuổi rồi mà mày vẫn hạ miệng xuống được, thật nể mày đó!】

Đúng là điên rồi.

Vì để giữ chút mặt mũi đáng thương, Hứa Mai bịa đến mức trơ trẽn.

Dưới viết đó, bình luận mắng tôi đến hàng trăm dòng.

Thế mà cô ta vẫn dừng, lại cập nhật thêm một viết nữa…

Tôi màn hình, tức giận nổi nữa — chỉ thấy nực cười.

Một người đàn bà nếu đã quyết điên, thì có giới hạn nào để cô ta dừng lại.

【Chồng iu tôi giỏi lắm nhé~ đối đầu với cả ông nội cơ !

Nói nếu ông mà còn bênh con mụ già kia thì anh ấy sẽ cắt đứt quan hệ, không bao quay về nhà nữa!】

lúc Tạ Lâm Uyên rời khỏi đến , đã đúng mười ngày tròn.

Xem ra anh ta thật sự có ý định ly hôn, cũng thật sự muốn cắt đứt mọi thứ.

thì tốt thôi.

Đã muốn dứt, thì cũng mơ tiếp tục ở trên đất của tôi.

Căn hộ nơi hai người họ vụng trộm — chính là căn nhà tôi mua cho Hứa Mai lúc cô ta mới đại học, tiện bề đi lại học hành.

Tôi đưa chìa khóa, đóng học phí, chu cấp hoạt, ăn ở —

để rồi hôm , cô ta lấy chồng tôi “quà tốt nghiệp”?

Mơ cũng đẹp quá rồi .

thì… nên thu lại tất cả.

Kể cả những thứ xem là “lòng tốt”.

Căn nhà đó, tôi đã bán cho mình hai hôm trước.

nhận nhà xong, cậu ấy lập tức gọi video call cho tôi.

“Bọn xâm nhập trái phép nhà tôi, tôi đã báo công an rồi. Không muốn bị bắt thì cút nhanh !”

tôi là dân xăm trổ chính hiệu, cả cánh tay xăm kín hoa văn rực rỡ, thôi đã thấy giật mình.

Hai kẻ trong nhà lúc đó đang… trên giường, bị tiếng gọi bất ngờ giật mình ngồi bật dậy, mặt đen sì như đáy nồi.

“Anh là ai? Đây là nhà của chúng tôi mà!”

Hứa Mai chỉ cánh cửa bị phá tung, ngây người như sét đánh.

“Anh xông nhà người khác! Lâm Uyên, báo công an đi!”

Cảnh sát đến rất nhanh, yêu cầu Hứa Mai xuất trình sổ đỏ.

Cô ta không có.

Ngược lại, tôi đưa ra sổ đỏ chính chủ, còn là bản công chứng đầy đủ.

Hai người kia đứng giấy tờ, mặt tái mét, trắng bệch rồi lại tím ngắt.

tôi bước đến gần Hứa Mai, giãn cơ khoe nguyên cánh tay hình xăm:

thì… cùng nhau đồn nói chuyện rõ ràng một chút nhé?”

Tạ Lâm Uyên là loại sĩ diện hơn cả mạng sống, đời nào chịu để bản thân bị kéo đến đồn công an như tên trộm.

Huống hồ lúc , anh ta cũng hiểu rõ — chính tôi đã bán căn nhà đó đi.

Anh ta nghiến răng, hạ giọng:

“Mai Mai… mình đi thôi.”

tôi để yên, lẽo đẽo bám theo , miệng không ngừng rêu rao:

“Không có tiền thuê khách sạn thì thôi, còn phá khóa nhà người ta?”

“Không lẽ… đến cả tiền bao cao su cũng không có?”

“Nghèo mà cũng đòi yêu với đương. Cái giường kia chắc cũng thấy nhục lây!”

Dân tình bu lại mỗi lúc một đông, xì xào bàn tán khắp nơi.

Còn cả mấy anh cảnh sát cũng đứng gần đó.

Tạ Lâm Uyên và Hứa Mai mặt đỏ như máu, tức đến run người — nhưng không phản kháng nửa lời.

Hạ màn rồi .

Chỉ là… tôi vẫn khui hết tiết mục đâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương