Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

“Anh Lục à, căn nhà đó, tôi làm chủ, tặng anh luôn!”

đậu xe cũng tặng! Còn chiếc Porsche này, xem như bồi thường cho anh.”

“Chỉ anh… nể mặt chút, đăng một bản tuyên bố tha thứ.”

“Dù sao, đây cũng là vi cá nhân của mấy người dưới, không liên quan đến công ty mà.”

Tôi nhìn ông ta, chỉ thấy nực cười.

“Chủ tịch Tiền phải không?”

Tôi cầm chìa khóa xe lên, lật qua lật lại.

“Ông thấy, cái chân này của tôi, chỉ đáng một chiếc xe?”

Chủ tịch Tiền khựng lại, nghiến răng.

“Hai chiếc! Thêm năm triệu tiền mặt!”

“Anh Lục, làm người nên để lại đường lui, sau này còn gặp nhau.”

“Hán Lâm Nhất Phẩm là dự trọng điểm của thành phố, nếu ầm ĩ lên, ai cũng không dễ sống đâu.”

Trong giọng ông ta, mơ hồ mang theo chút uy hiếp.

Ý là, sau lưng ông ta cũng có thế lực.

7

Chú Lý ngồi trên ghế, mí mắt còn chưa thèm nhấc lên.

Chú nâng tách trà, khẽ thổi lá trà nổi trên mặt nước.

“Chủ tịch Tiền, có vẻ ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình.”

“Chuyện này không phải chuyện tiền.”

“Đây là chuyện về công bằng giáo dục, là chuyện về công lý xã hội.”

Chú Lý đặt tách trà xuống, rút điện thoại ra, bấm một cuộc.

Ngay trước mặt Chủ tịch Tiền, bật loa ngoài.

“Alo, phòng hạ tầng hả? Tôi là Lão Lý.”

“Về việc dự Hán Lâm Nhất Phẩm đăng ký làm khu học điểm của trường Tiểu học Thực Nghiệm, tạm dừng xét duyệt.”

“Ngoài ra, thông cho tổ giám sát giáo dục, tiến đánh giá lại toàn bộ hạ tầng giáo dục khu vực quanh dự đó.”

“Tôi cho rằng, một khu nhà có dấu hiệu liên quan đến xã hội đen, không đủ tư cách cung cấp môi trường giáo dục chất lượng.”

“Gạch khu học điểm.”

Đầu dây bên kia trả lời dứt khoát: “Rõ! Thi ngay!”

Vài câu này như sét đánh ngang tai giáng xuống đầu Chủ tịch Tiền.

Cả người ông ta đông cứng tại .

Hán Lâm Nhất Phẩm có thể bán giá trên , là cái danh “khu học điểm trường Thực Nghiệm”.

Nếu danh này bị gạch

Thì chỉ còn là mấy tòa nhà nát!

Giá nhà ít nhất giảm một nửa!

Mất mát không phải mấy triệu, mà là mấy chục tỷ!

Chân Chủ tịch Tiền mềm nhũn, ngã lăn ra đất.

“Cục trưởng Lý… Cục trưởng Lý, ông không thể làm thế!”

“Đây là lấy mạng tôi mà!”

“Bao nhiêu cư dân… họ sẽ giết tôi mất!”

Chú Lý lùng nhìn ông ta.

“Biết thế thì trước đừng làm.”

“Các người thích ép mua, thích đặt luật?”

“Vậy tôi cũng theo luật mà làm.”

“Cầm mớ tiền bẩn của ông, cút ra ngoài.”

Chủ tịch Tiền bị trợ lý kéo lê ra ngoài như xác chết.

Tôi nhìn chú Lý, trong ấm áp vô cùng.

“Chú, chiêu này mạnh thật.”

Chú Lý vỗ vai tôi.

“Đối phó loại người này, phải đánh vào chí mạng.”

“Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu.”

“Cái bà Trương kia, cũng không đơn giản.”

“Vừa rồi phía đồn công an về, có người đang xin bảo lãnh cho bà ta.”

mắt tôi xuống.

“Bảo lãnh? Đánh người rồi còn muốn thoát?”

Chú Lý cười, nụ cười đầy ẩn ý.

“Yên tâm, bà ta không thoát nổi đâu.”

bà ta làm xây dựng, , tôi cũng quen.”

“Hơn nữa, căn nhà bà ta mua năm trăm vạn, quẹt thẻ trả hết.”

“Nếu Hán Lâm Nhất Phẩm không còn là khu học điểm…”

“Cậu đoán, mặt mũi bà ta sẽ ra sao?”

Chưa đến nửa tiếng sau, chị Trương đã tới đồn công an.

Tôi không có mặt ở đó, nhưng nghe chú Lý kể lại – do tài xế Tiểu Vương mô tả sống động.

chị Trương họ Lưu, là một thầu xây dựng nhỏ, mấy năm nay nhờ núp bóng mấy công ty lớn mà kiếm được kha khá từ mấy dự thành phố.

Bình thường ở nhà, chị Trương như hổ cái, còn ông Lưu thì là kẻ chịu trận.

Nhưng hôm nay, lật bàn.

Ông Lưu vừa vào đồn, thấy vợ bị còng tay vẫn còn la lối.

Không nói không rằng, tát cho bà ta một cái giáng.

Chị Trương choáng váng, ôm mặt, không tin nổi nhìn người vốn hay nhún nhường.

“Họ Lưu kia, ông dám đánh tôi?!”

“Đồ vô dụng, còn không mau lo cho bà đây ra ngoài, lại dám động thủ?!”

Ông Lưu đến run người, chỉ vào mặt bà ta mà mắng:

“Lo cho bà ra? Giờ tôi hận không thể bóp chết bà!”

“Bà có biết bà gây thù với ai không?!”

“Là cháu ruột của Cục trưởng Lý bên Giáo dục đấy!”

“Vừa rồi bên trên điện bảo công ty tôi có vấn đề về tư cách, toàn bộ công trình đang xây bị đình chỉ điều tra!”

Chị Trương toàn chết lặng.

“Vậy… vậy làm sao bây giờ?”

Chị Trương hoảng hốt, nước mắt nước mũi đầm đìa.

à, nghĩ cách , em không muốn ngồi tù đâu!”

Ông Lưu mệt mỏi ngồi xổm xuống đất, ôm đầu.

“Nghĩ cách? Giờ ai dám giúp chúng ta?”

“Còn nữa, cái năm trăm vạn bà vừa quẹt thẻ mua nhà…”

Nhắc đến năm trăm vạn, ông Lưu như bị dao cứa vào tim.

“Tin mới ra, Hán Lâm Nhất Phẩm bị loại khu học điểm rồi!”

“Giờ căn nhà đó chỉ là đống gạch vụn! Cùng lắm đáng giá hai trăm vạn!”

“Bà chơi một ván, làm tôi bay mất ba trăm vạn tiền mặt!”

Chị Trương trợn trừng mắt, ngất xỉu.

Lần này là thật sự xỉu.

Còn tôi ở bệnh viện, cũng không rảnh rỗi.

Video tôi quay bằng điện thoại, dù máy bị đập nát, nhưng đã được sao lưu đám mây.

Tôi ghép toàn bộ cảnh quay lại thành một đoạn video dài.

Tiếp tục đăng tải.

8

Lần này, không còn đơn giản chỉ là lên hot search nữa, mà đã thu hút sự chú ý của các kênh truyền thông thống.

Nhiều hãng truyền thông có uy tín lần lượt chia sẻ lại, kèm theo các bài bình luận:

“Ai cho phòng bán nhà cái quyền xử kiểu xã hội đen?”

Dư luận toàn bùng nổ.

Những chủ nhà đã từng mua nhà ở Hán Lâm Nhất Phẩm, vốn dĩ đã bức xúc với chuyện ép mua đậu xe mà không dám lên tiếng, giờ thấy khu học điểm bị gạch , thì thật sự nổ tung rồi.

Hàng trăm chủ nhà kéo theo băng rôn, chặn ngay trước cửa phòng bán hàng đòi trả nhà.

“Trả nhà! Trả tiền!”

“Bán hàng gian dối! Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho tôi!”

Cửa kính phòng bán hàng bị đập tan tành bởi đám đông giận dữ.

Giám đốc Triệu và Vương Cường đã bị thức tạm hình sự.

Trong trại , hai kẻ này bắt đầu quay sang cắn xé lẫn nhau.

Để được giảm , Vương Cường khai ra hết đống bê bối của Giám đốc Triệu bao năm qua.

Nào là hợp đồng hai giá, trốn thuế, biển thủ công quỹ, lộ nhận lộ…

Từng chuyện, từng chuyện, chấn động người.

Giám đốc Triệu cũng không vừa, khai ra Vương Cường từng nhiều lần lợi dụng chức vụ để quấy rối khách nữ, nuốt tiền đặt cọc.

Cảnh sát lần theo đầu mối, lần ra một chuỗi lợi ích khổng lồ.

Thì ra cái là “khu học điểm” của Hán Lâm Nhất Phẩm vốn dĩ đã là sai quy định.

Bọn họ lộ người liên quan, dựng lên một lời hứa giả mạo.

Chú Lý vừa điều tra, lập nhổ tận gốc khối u này.

Tối hôm đó, chú Lý tới bệnh viện, mang theo một bát cháo nóng.

Trông chú có chút mệt mỏi, nhưng mắt vẫn sáng rõ.

“Tiểu Lục, trận chiến này đánh rất đẹp.”

“Không chỉ cháu, mà còn những người dân bị lừa đảo.”

Tôi vừa húp cháo, trong trào dâng nhiều suy nghĩ.

“Chú, còn cái Chủ tịch Tiền thì sao? Hắn chạy được à?”

Chú Lý lùng cười.

“Chạy?”

“Chuỗi tài của hắn đã đứt rồi.”

“Ngân hàng đòi nợ, nhà cung cấp chặn cửa.”

“Mới nãy chú nghe nói, hắn định ôm tiền trốn thì bị bắt tại sân bay.”

Tôi đặt thìa xuống, thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt.”

“Kẻ ác, sẽ trừng phạt.”

Nhưng tôi không ngờ, chó cùng dứt giậu.

Sáng hôm sau, bệnh viện tôi đang điều trị đón một vị khách không mời.

Một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo khoác dài màu đen.

Trong tay hắn là một bức ảnh.

Ảnh chụp cha mẹ già của tôi đang dạo trong khu dân cư ở quê.

Hắn đặt bức ảnh lên đầu giường tôi, giọng như băng.

“Anh Lục, người ta nói: ‘Tha người thì tha đường.’”

“Chủ tịch Tiền nói, chỉ anh đổi lời, thừa nhận video là cắt ghép, là anh cố tình gây rối.”

“Thì anh vẫn còn cơ hội cuối cùng.”

“Nếu không… ba mẹ anh già rồi, lỡ có chuyện ngoài ý muốn…”

Tôi nhìn chằm chằm vào đàn ông đó, ngọn lửa trong lại lần nữa bốc cháy.

Nhưng tôi không nổi đóa, ngược lại còn bật cười.

Tôi âm thầm đưa tay vào trong chăn, bấm nút động khẩn cấp mà chú Lý để lại.

Đó là thiết bị do đặc cảnh để lại, kết nối trực tiếp với trung tâm chỉ huy thành phố.

“Tuy vậy, anh phải nói cho tôi biết, Chủ tịch Tiền tính trả tôi bao nhiêu phí bịt miệng?”

Gã đeo kính đen thấy tôi bắt đầu nhân nhượng, khóe môi nhếch lên cười .

Hắn tưởng tôi sợ rồi.

“Thế mới phải, biết thời biết thế mới là người khôn.”

Hắn giơ hai ngón tay lên.

“Hai mươi triệu.”

“Chỉ anh làm theo lời chúng tôi, quay video làm rõ, rồi đến đồn công an rút đơn.”

“Hai mươi triệu này, lập chuyển vào tài khoản nước ngoài của anh.”

“Hơn nữa, ba mẹ anh, chúng tôi sẽ sắp xếp vào viện dưỡng lão cao cấp, sống đến cuối đời sung túc.”

Tôi tỏ vẻ rất động , mắt đầy tham lam nhìn hắn.

“Hai mươi triệu… tôi đời này chắc không kiếm nổi số đó.”

“Nhưng tôi không tin lời hứa suông.”

“Chuyển trước năm triệu đặt cọc, tôi mới tin.”

Gã đeo kính đen nhíu mày, dường như đang cân nhắc.

Hắn lấy điện thoại ra, một cuộc.

“Boss, hắn đòi năm triệu đặt cọc… … được.”

Cúp máy, hắn nhìn tôi.

“Cho tôi số tài khoản, năm phút có tiền.”

Tôi cho hắn một dãy số tài khoản.

Đó là tài khoản đặc biệt do cảnh sát thiết lập, chuyên dùng để thu thập chứng cứ.

Chỉ tiền vào, sẽ lập thành chứng cứ phạm tội rành rành: mua chuộc nhân chứng, lộ với số tiền cực lớn.

Chưa đến ba phút, điện thoại rung lên.

Năm triệu đã vào tài khoản.

Gã đeo kính đen lắc lắc màn hình.

“Thấy chưa? Thành ý của Chủ tịch Tiền.”

“Giờ, quay video thôi.”

Hắn rút ra một chiếc máy quay mini, nhắm thẳng vào tôi.

Tôi hít sâu một hơi, chỉnh lại nét mặt.

Trước ống kính, tôi chậm rãi mở miệng:

“Tôi là Lục Vân, về sự việc xảy ra tại phòng bán nhà Hán Lâm Nhất Phẩm…”

Gã đeo kính đen gật đầu hài , ra hiệu tôi tiếp tục.

Bỗng tôi đổi giọng, mắt sắc bén như dao.

“…mọi thứ đều là sự thật!”

“Chủ tịch Tiền sai người lấy mạng ba mẹ tôi để uy hiếp tôi! Dùng hai mươi triệu mua chuộc tôi làm giả lời khai!”

“Tôi đang ở bệnh viện, người vừa chuyển tiền đang đứng ngay trước mặt tôi!”

Gã đeo kính đen biến sắc.

“Mẹ kiếp, mày dám chơi tao?!”

Hắn rút ra con dao bật lò xo, lao thẳng về phía cổ tôi.

________________________________________

9

này là kẻ liều mạng!

Hắn thực sự muốn giết người diệt khẩu!

Tôi đã chuẩn bị sẵn, lập giơ gối chắn trước ngực.

Ngay ngàn cân treo sợi tóc, cửa sổ phòng bệnh vỡ toang!

Hai đặc cảnh từ bên ngoài nhảy vào như thần binh giáng thế.

Cùng đó, cửa phòng bị đá văng ra.

Chú Lý dẫn theo một đội cảnh sát hình sự xông vào.

vũ khí xuống!”

“Không được nhúc nhích!”

Gã đeo kính đen chưa kịp phản ứng, đã bị đặc cảnh vật ngửa đè xuống đất.

Chú Lý sải bước tới, một chân đạp chặt cổ tay hắn.

“Đe dọa nhân chứng, lộ, mưu sát chưa thành.”

cho cái họ Tiền kia, danh sách tội trạng của hắn vừa dài thêm vài dòng nữa.”

Tôi ló đầu ra đống lông vịt bay tán loạn, giơ ngón cái về phía chú Lý.

“Chú, ăn ý quá.”

Chú Lý trừng mắt nhìn tôi một cái, nhưng mắt đầy lo lắng.

“Thằng nhóc này, gan to quá! Lỡ hắn thật sự làm càn thì sao?”

Tôi cười nhẹ.

“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.”

“Lần này, họ Tiền kia thật sự hết cửa ngoi lên rồi nhỉ?”

Chú Lý gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Bản ghi chuyển khoản, cộng thêm video từ camera trình của đặc cảnh.”

“Chuỗi bằng chứng đã thiện.”

“Chủ tịch Tiền ngồi trại , nửa đời còn lại mong ra ngoài.”

Cùng đó, ở đầu kia thành phố.

Trong trại tạm .

Chủ tịch Tiền vẫn còn đang sốt ruột chờ tin từ gã đeo kính đen.

Hắn cho rằng chỉ chi tiền là mọi chuyện đều ổn.

Thế nhưng, thứ hắn nhận được lại là lệnh bắt giữ như băng.

Khi cảnh sát đọc thêm các tội danh mới, hắn toàn suy sụp.

Hắn mềm nhũn trên ghế thẩm vấn, đại tiểu tiện không kiềm được.

Hắn biết, hắn xong rồi.

toàn xong rồi.

Còn cái Vương Cường từng hống hách ngang ngược, giờ co ro ở góc phòng .

vi hung hăng trước đó bị lan truyền, cuộc sống của hắn trong trại không hề dễ thở.

Mấy “bạn tù” từng bị lừa bởi môi giới đen, dành sự “chăm sóc đặc biệt” cho hắn.

Nghe nói mỗi tối, hắn đều phải biểu diễn “xé hợp đồng” để giải trí.

Không có giấy? Xé áo hắn mặc.

Xé xong lại vá vào, hôm sau xé tiếp.

Còn chị Trương kia.

tội gây rối và đồng phạm gây thương tích, cộng thêm công ty bị điều tra, tài sản phong tỏa.

Không chỉ đối mặt với tù, mà sau này còn gánh cả đống nợ khổng lồ.

Từng là quý bà giàu sang, giờ chỉ có thể mặc áo tù, ngồi sau song sắt mà khóc hận.

Mọi thứ, có vẻ như đã khép lại.

Nhưng tôi biết, vẫn còn một việc cuối cùng phải làm.

Đó là: cho tất cả nạn nhân một lời công bằng.

10

Ngày xuất viện, thời tiết rất đẹp.

Nắng vàng rực rỡ, xanh không gợn mây.

Tôi đến phòng bán hàng của Hán Lâm Nhất Phẩm.

Nơi này đã bị niêm phong, dán đầy những phong ấn trắng.

Nhưng trước cửa vẫn tụ tập không ít người.

Không phải đến gây rối, mà là đến nhận lại tiền trả.

Dưới sự can thiệp của quyền, tài sản còn lại của chủ đầu tư bị đem ra đấu giá, ưu tiên bồi thường cho người mua nhà.

Những người từng bị lừa tiền đặt cọc, bị ép mua đậu xe, cuối cùng cũng lấy lại được đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình.

Trong đám đông, tôi nhìn thấy mấy nhân viên bán hàng hôm đó, những người định giúp tôi nhưng không dám lên tiếng.

Bây giờ họ đã mất việc, đang thu dọn đồ đạc.

Nhìn thấy tôi, họ có chút xấu hổ cúi đầu.

Tôi không trách họ.

Trong môi trường đó, để sinh tồn, đa số người đều lựa chọn im lặng.

Nhưng điều đó không có nghĩa, im lặng là .

đó, một bóng dáng quen thuộc tới.

là cô lao công hôm đó đã lén đưa khăn giấy cho tôi trong phòng bán hàng.

Khi đó bà bị Vương Cường mắng chửi, rồi đuổi .

Bà nhìn thấy tôi, kích động nắm chặt tay tôi.

“Cháu trai, cháu không sao là tốt rồi!”

“Hôm đó thật dọa chết tôi, bọn chúng quá độc ác.”

Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ tay bà.

“Dì ơi, cháu không sao.”

“Người xấu đều bị bắt rồi, sau này sẽ không ai dám bắt nạt người khác như thế nữa.”

Bà lau nước mắt, liên tục gật đầu.

“Người tốt sẽ gặp lành, kẻ ác sẽ bị quả .”

“Đây có mắt.”

Khi rời phòng bán hàng, tôi quay đầu nhìn lại cái “khu cao cấp” từng oai phong một thời đó.

Hán Lâm Nhất Phẩm, giờ trông thật tiêu điều.

Không còn hào quang của danh xưng “khu học điểm”, nó chỉ còn là một đống bê tông cốt thép.

Còn thứ thật sự khiến một ngôi nhà có giá trị, không phải là khu học, cũng chẳng phải là vị trí.

Mà là người sống trong đó, có thể ngẩng cao đầu mà sống hay không.

Điện thoại đổ chuông.

Là chú Lý đến.

“Tiểu Lục, qua nhà chú ăn cơm .”

“À rồi, có một khu dự mới, chủ đầu tư có tiếng tốt, cũng không có mấy quy định lằng nhằng.”

“Cháu có muốn xem không?”

Tôi mỉm cười, nhìn bầu xanh phía xa.

“Được thôi, chú.”

“Nhưng lần này, cháu phải hỏi trước, mua nhà có tặng thêm cái đậu xe làm người hộc máu không.”

Chú Lý cười sảng khoái ở đầu dây bên kia.

“Yên tâm, lần này chúng ta làm việc theo quy tắc.”

“Dù là mua nhà, hay là làm người.”

“Quy tắc, là quy tắc.”

Tôi cúp máy, khởi động xe.

Ngoài cửa kính xe, gió nhẹ thổi qua, mây lững lờ trôi.

Thế giới này, dù đôi khi vẫn còn u ám.

Nhưng chỉ có người dám xé toang mây mù, mặt , nhất định sẽ chiếu xuống.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.

Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé nhà tu nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương