Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

tôi biết… bà đã nhận rồi.

Ảnh đại diện bà đã xám suốt ba ngày.

Nhóm không giải tán.

Ông nội trở thành quản trị viên, :

【Nhóm chuyển thành “Trạm liên lạc thân tình họ Lâm”, hoạt động lâu dài】

【Chức năng: Nhắc lễ tết, tảo mộ, cập nhật chính sách phủ】

Chú hai lập tức :

đồ không?”

.” – ông nội – “ xin hãy đồ thiết thực. Không nhận mạt chược , karaoke – gây ồn.”

Tôi lật lại lịch sử nhắn, phát hiện nhắn cuối tôi là một nhắn riêng:

“Tiểu Mãn, đừng thức khuya nữa. Wi-Fi dương gian có nhanh mấy, cũng không bằng giữ gìn sức khỏe.”

Tôi nhìn dòng chữ đó, bật cười.

rồi, còn lo tôi.

Sáng ngày thứ tư, bố tôi làm một việc khiến ai cũng bất ngờ.

Ông lấy tờ ly hôn cũ, xé nát.

“Làm gì vậy?” – đứng ở cửa, giọng bình thản.

mất rồi, mình còn cứ chia rẽ… nhìn kỳ lắm.” – bố cúi

tái hôn để hẵng nói. hộ khẩu… chuyển về .”

không nói gì, xoay người vào bếp.

Mười phút , bà mang ba bát bánh thanh đoàn.

“Nhân thích nhất.” – bà đặt một bát trước mặt tôi –

“Thanh Minh tuần , nữa nhé.”

Bố gật :

“Ừ.”

Tôi không họ có quay lại với nhau không.

Có những , không cần nói .

Tối đó, tôi lại mơ.

Bảng điện tử ở quảng trường cuộn dòng mới:

【Minh Phủ Minh cập nhật: Tương tác thân tình không còn bắt buộc KPI】

【Lý do: Đa số linh hồn phản hồi – “Thấy người thân sống tốt… là đủ rồi.”】

Tôi sững sờ.

Thì , không hệ thống thay đổi.

là lòng người, cuối đã học cách… nói tạm biệt.

Tôi gõ ông nội:

“Bà thai về đâu rồi ạ?”

Ông :

“Về phương Nam, một gia đình làm giáo viên. Tên nhỏ là ‘A Mãn’.”

Tim tôi khẽ run .

Đó là cái tên lúc nhỏ bà đặt tôi.

Bà… lặng lẽ trở lại bên tôi, bằng một cách khác.

khi tỉnh dậy, tôi mở album điện thoại, ấn vào đoạn ghi bấy lâu nay không dám nghe.

Là cuộc gọi cuối bà.

“Tiểu Mãn à… đừng ăn đồ đặt ngoài hoài. Bà muối dưa con rồi, để tầng hai trong tủ lạnh đó…”

Giọng khàn khàn, mang theo nụ cười.

Tôi nghe xong, xóa đoạn ghi ấy .

Không vì quên.

là vì tôi biết — bà đã yên lòng.

Và tôi… cũng nên sống thật tốt.

Hôm , tôi cất chiếc điện thoại Huawei vào ngăn kéo.

Chiếc điện thoại thật tôi — sóng đầy vạch.

Tôi không còn cần nhóm phủ để xác nhận rằng bà ổn.

Vì tôi biết —

Bà đang ở đâu đó, trong thế giới này.

thầm, ấm áp, và mãi mãi yêu tôi.

khi bà thai, nhóm im lặng suốt hai tuần.

Đến tuần thứ ba, chú hai bùng nổ.

Ông một đoạn ghi 60 giây, giọng vỡ cả tông:

phủ giờ giá cả điên rồi! Một bát canh Mạnh Bà tận hai trăm tỷ! Mấy người tôi chút tiền cứng có không?!”

Bác tôi lập tức phản pháo bằng một tấm ảnh — biệt thự kiểu tứ hợp viện vừa lắp thêm hồ bơi, kèm chú thích:

“Con trai tôi mới đó, có cả hệ thống giữ ấm nước.”

Chú hai tức điên:

“Khoe gì khoe? Là chồng chị , chứ có con trai chị hiếu thảo đâu!”

Thế là hai người cãi nhau ầm ĩ trong nhóm.

Ông nội – với vai trò nhóm trưởng – mặt :

“Cấm khoe . Ai vi phạm sẽ bị cấm chat 24 tiếng.”

Không ăn thua.

Chú hai quay sang @ tôi:

“Tiểu Mãn, ba cháu có tiền, bảo ông ấy ít đô la Mỹ !”

Ảnh đại diện ba tôi xám, không .

tôi thì tiếng:

“Lúc sống chú chơi chứng khoán thua sạch tiền hậu sự, còn trách ai?”

Chú hai gào :

“Không nhờ anh năm xưa dụ tôi mua cổ phần cái nhà máy sắp sập đó, tôi đâu đến nỗi phá sản?”

Tôi sững người.

này tôi chưa từng nghe đến.

Ba tôi cuối cũng online:

“Là em tự nguyện. Hợp đồng em ký.”

kiếp, anh hại tôi!” – chú hai một loạt icon mặt khóc than.

Cả nhóm loạn .

Tôi nhức , thoát khỏi giấc mơ.

Ngoài đời, tôi thấy ba đang ngồi ngoài ban công hút thuốc.

chú hai nói… là thật à?” – tôi .

Ba im lặng rất lâu, rồi gật :

“Nhà máy sắp sập, ba nhờ chú tiếp quản. Chú nói ba.”

đó thì sao?”

“Nhà máy phá sản. Chú nhảy lầu tự tử không chết, nằm liệt ba năm, rồi mất.”

Ba dụi điếu thuốc:

“Ba không còn mặt mũi gặp lại chú ấy.”

Đêm đó, tôi chủ động vào mộng.

Tôi gõ chú hai:

“Chú muốn gì?”

Ông rất nhanh:

“Không tiền. Là một câu xin lỗi từ ba cháu.”

Tôi quay sang @ ba:

“Ba… nói không?”

Ảnh đại diện ba sáng , mãi không thấy .

Chú hai cười lạnh:

“Thấy chưa? Người sống còn cứng hơn người chết.”

Tôi nghiến răng, thay ba gõ một dòng:

“Chú hai… xin lỗi.”

Chú sững lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương