Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

10

 Tôi nhìn Trì Mặc ngồi xuống bên cạnh Địch Tuyết, anh mỉm cười dịu dàng, nói với cô ta:

 “Em hôm nay rất đẹp.”

Chúng tôi vờ như không quen biết, mắt chỉ chạm một thoáng, rồi khách sáo gật chào .

Ôn Nhược Vân khoác vai tôi, cười tươi giới thiệu với Trì Mặc:

 “Giới thiệu với anh một chút, đây là đại mỹ nhân cả phố A công nhận – Liễu, thiên kim tập đoàn Khôn .”

Chưa để Trì Mặc kịp phản ứng, cô ta lại nói tiếp như một cái loa không có công tắc:

 “ Liễu, đây là Trì Mặc, mới từ nước ngoài về, cũng là vị hôn phu của Địch Tuyết.”

Tôi Trì Mặc nhìn trân trối, còn miệng Ôn Nhược Vân vẫn không ngừng nói:

 “ Liễu, hình như cậu cũng tốt nghiệp trung học quốc tế đúng không? Hai người có quen không?”

Tôi cười nhẹ:

 “Hồi đó học sinh đông vậy, ai mà nhớ hết ?”

Tôi nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của Ôn Nhược Vân, khẽ cười:

 “Tôi trí nhớ không tốt, bạn học gì đó quên gần hết rồi, ngay cả bạn trai cũ trông thế nào cũng chẳng nhớ nổi.”

sao?”

 Ôn Nhược Vân rút tay về, nửa đùa nửa , giọng mang ý vị mỉa mai:

 “Vậy thì cậu phải nhớ kỹ vào, lỡ một ngày nào đó bạn trai cũ muốn quay lại thì sao?”

Tôi nâng ly trà chanh lạnh, nhấp một ngụm, gượng cười mà không cười:

 “Tiếc là tôi không bao cỏ đã nhổ.”

Địch Tuyết ngơ ngác, tưởng rằng chúng tôi đang nói linh tinh, vội vàng nháy mắt ra hiệu với tôi Trì Mặc:

 “Anh Trì nhiều năm không về nước, chắc hẳn rất nhớ hương vị quê , quán này nấu rất chuẩn, anh thử xem.”

Ôn Nhược Vân lại lôi câu chuyện quay về phía Trì Mặc, nghe hai người trò chuyện khá ý, ràng không giống như lời cô ta bảo là “không quen thân” trong điện thoại.

Cô ta gọi tôi đến là để thăm dò xem giữa tôi Trì Mặc có quay lại với không, vừa có răn đe Trì Mặc, vừa cảnh cáo tôi đừng có làm chuyện quá giới hạn.

Một mũi tên trúng hai đích.

Xem vẻ mặt của Địch Tuyết thì chắc cô ta chưa biết chuyện tôi qua lại với Trì Mặc.

tại sao Ôn Nhược Vân lại biết? Biết rồi sao không nói với Địch Tuyết? gọi tôi đến để làm gì?

câu hỏi cứ thế dồn dập xuất hiện trong tôi.

Tiếng cười lớn của Ôn Nhược Vân ồn ào đến mức tôi không suy nghĩ ràng, đành mượn cớ vệ sinh để rời khỏi phòng riêng.

Tôi nép vào ban công ngoài trời phép hút , gió mát thổi qua, suối nhân tạo róc rách chảy, óc tôi mới dần tỉnh táo lại.

Năm đó tôi Trì Mặc quen , ngoài tôi cố ý giấu diếm, người biết chuyện này chẳng có mấy ai.

Thêm vào đó hồi đó tôi cố ý giữ khoảng cách khi còn ở trường, nên chắc chắn tin tức không lộ ra từ phía trường học.

Vậy thì người biết chuyện chỉ còn lại cha tôi Hoàn.

Cha tôi đã mất, chỉ còn một người sống biết nói – Hoàn.

Sau lưng vang tiếng bước chân, ngay sau đó, người ấy đứng sau lưng tôi.

Giọng Trì Mặc trầm thấp, bình thản vang :

 “Tôi biết em ở đây.”

Anh ta còn dám tới?

“Đồ khốn.” Tôi thầm rủa một tiếng.

Tôi quay phắt lại, trút hết những lời vừa đè nén:

 “Anh đính hôn rồi còn dám tìm tôi ban ngày ban mặt? Anh đúng là đồ bỉ ổi! Nãy vì nể mặt Địch Tuyết nên tôi nhịn, vậy mà anh còn mặt dày mò ! Đã đính hôn rồi mà còn ong bướm lăng nhăng, anh tưởng họ Địch dễ chọc lắm hả? Khuyên anh nên biết điều một chút, đừng để đến lúc tự rước họa vào thân!”

Lời tôi như pháo liên thanh, khiến anh ta không kịp tiếng.

“Biến.” Tôi dựa vào lan can ban công, lạnh lùng nhìn anh ta, giọng đầy mỉa mai.

Anh ta bước một bước, rồi lại dừng lại.

Trì Mặc cười gượng, không dám nhìn vào mắt tôi, gương mặt trắng bệch dưới đèn đêm như phủ một lớp sơn xám xịt:

 “Tôi không muốn mọi chuyện ra như vậy.”

Anh ta càng nói vậy, tôi càng ghê tởm:

 “Nếu hôm nay tôi đồng ý quay lại với anh, thì anh định biến tôi tiểu tam à? Anh mà cũng mơ bắt cá hai tay?”

“Không!” Anh ta tưởng tôi mềm lòng, vội nói, “ Liễu, chỉ cần tôi một năm, tôi sẽ không cưới cô ấy đâu! Tôi chỉ muốn hợp tác với công ty họ thôi, đợi tôi một năm, một năm sau tôi nhất định em tất cả những gì em muốn!”

Ôn Nhược Vân bước ra từ sau bức bình phong trong phòng.

 Cô ấy sau Trì Mặc, tôi giả vờ như không , cố tình gài bẫy để Trì Mặc nói ra mọi chuyện.

Cô ấy đã nghe hết từ đến cuối.

Lúc này, cuối cùng cô ấy không nhịn nữa, giọng lạnh tanh:

 “Ý của anh là, định lấy Địch Tuyết ra làm con cờ sao?”

“Cô… cô đến từ lúc nào?” Trì Mặc giật mình quay lại, rồi lại nhìn tôi, giọng móc:

 “ Liễu, sao em đối xử với anh như vậy?”

Tôi nhìn vẻ mặt như phản bội của anh ta mà chỉ muốn bật cười:

 “Là anh tự mò đến. Cũng là anh tự mở miệng nói những lời đó. còn tôi không đối xử tốt với anh? Anh là đóa bạch liên à? Tôi xin anh đấy, đừng diễn nữa, chẳng ai tin đâu.”

Ôn Nhược Vân nghiêm túc nói với tôi:

 “Tôi đáng tiếc vì cậu có một người bạn trai như vậy.”

Cô ấy lắc lắc điện thoại, móc khóa hình bông tuyết cũng lắc :

 “Tôi đã gửi bản ghi âm bác Địch rồi. Bữa này khỏi nữa, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi.”

Cô ấy dừng lại, giọng đầy cảnh cáo:

 “Nếu không, tôi sẽ đá anh ra khỏi phố A.”

Trì Mặc bỏ trong mắt khinh bỉ của chúng tôi.

Ôn Nhược Vân đến bên cạnh tôi, lười biếng dựa vào lan can, châm một điếu :

 “Hút không?”

Hôm nay người đến đây không nhiều, cô ấy cũng chẳng thèm giả bộ tiểu thư đoan trang, cứ thế vô tư hút .

Tôi xua tay:

 “Không biết.”

“Chuyện hôm nay có phần mạo phạm, đừng để bụng nhé.”

 Khói lững lờ dâng , mắt cô ấy ẩn sau màn khói mờ, “Gã đó vừa đến phố A đã vội tới họ Địch, chưa đầy hai ngày đã đính hôn, ràng không có ý tốt. Tôi buộc phải điều tra .”

“Hắn về rồi à?”

 “Gần một tuần rồi.”

Nghĩ đến cuộc gọi mới tối qua, tôi mỉa mai:

 “Vậy là hắn cố tình muốn tôi làm tiểu tam hắn.”

Giọng Ôn Nhược Vân khàn khàn:

 “Cũng vì sợ thế nên tôi mới bảo cậu đến, xin lỗi, lầm cậu rồi.”

“Không sao, ra cậu có hỏi thẳng tôi. Hôm nay tôi đã từ chối hắn rồi.”

 Tôi mỉm cười với cô ấy, hiện mình không để tâm.

 “Cậu làm sao biết hắn là bạn trai cũ tôi?”

Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ rít .

Tôi đã có câu trả lời:

 “Là Hoàn nói đúng không?”

Nỗi buồn của Ôn Nhược Vân chẳng từ đâu đến, mắt cô xuyên qua màn khói nhìn tôi chằm chằm:

 “Đừng anh ấy.”

Cô ấy không nói hết, cũng không định nói tiếp.

 Tôi không phải không muốn Hoàn, chỉ là sự không có gì để cả. Ngoài cái tính hơi điên rồ, anh ấy đối xử với tôi không tệ.

 Huống , từ nhỏ tôi toàn bắt nạt anh ấy, nếu có thì cũng là anh ấy tôi.

Tôi không hỏi thêm. Ý cô ấy tôi đại khái đã .

Tôi chuyển đề tài:

 “Ra ngoài cũng lâu rồi, nên về thôi, không khéo Địch Tuyết lại giận.”

“Cô ấy rồi. Cô ấy không muốn dính dáng gì đến bạn trai cũ của bạn, may mà cũng không hứng thú với Trì Mặc, coi như không tổn .”

“Vậy thì tốt.”

 Tôi đưa tay vuốt lại tóc gió thổi tung, quay sang hỏi Ôn Nhược Vân:

 “Sao cô ấy lại thích Hoàn?”

Ôn Nhược Vân thờ ơ:

 “Không có lý do gì cả. Cô ấy thích là thích thôi. Tình cảm mà, ai nói .”

Tôi khẽ thở dài, mắt dõi về xa xăm:

 “Phải rồi.”

“Tôi thích cô ấy.”

 Ôn Nhược Vân đột ngột nói.

“Tôi lớn bên cạnh cô ấy, cô ấy chưa nhìn tôi. Tôi chạy cô ấy, mong cô ấy , mong cô ấy đáp lại. đáng tiếc, cô ấy mãi không , hoặc là, không muốn … Cô ấy mãi không chịu .”

“Tôi nói tôi rất ghen tị với cô, vì cô không giống chúng tôi – những người chỉ dám nhìn từ xa, chẳng bao dám nói lòng.”

Cô ấy kể chuyện một cách bình thản.

 Tôi đoán vài phần, nghe cô ấy kể, cũng không bất ngờ lắm.

 Chỉ lặng lẽ nghe.

“Điều gì là quan trọng nhất?”

 Ôn Nhược Vân bật cười chua chát,

 “ thì chẳng còn gì quan trọng nữa rồi.”

Nghe cô ấy nói, tôi bỗng như nhìn một bóng người khác ẩn hiện sau màn khói.

đã hút xong, làn khói tan , lộ ra đôi mắt buồn chẳng hề khớp với khuôn mặt xinh đẹp:

 “Tuần sau tôi lấy chồng, đến uống rượu mừng nhé.”

Biểu cảm của cô ấy chẳng giống một cô dâu sắp cưới, mà như một góa phụ vừa mất chồng.

Gió đêm se lạnh, mà tôi lại lồng ngực như có ngọn lửa âm ỉ cháy.

 Muốn nói gì đó, không biết nói gì.

 Chỉ có gật :

 “.”

Tiếng thở dài của Ôn Nhược Vân gió cuốn rất xa, đến khi tôi về đến , dường như vẫn còn vương vấn bên tai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương