Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7piAMGQDWY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sở dĩ cô không gửi cho Cố Cảnh Trình, là vì sợ hắn lại bị kích động rồi phát sinh chuyện gì, lúc đó có nói thế nào cũng không ai tin cô nữa.
Chẳng mấy chốc, điện thoại của Cố Dịch An gọi đến.
Anh không hỏi tình hình hiện tại của Phó Minh Yên ra sao, chỉ thản nhiên nói một câu:
“Nếu em muốn Cố Cảnh Trình chết, vậy thì cứ gửi đoạn video đó cho hắn.”
Cố Thiến Thiến cắn môi, gương mặt đầy do dự.
Dù sao hắn cũng là em trai cô, cô không nỡ thấy hắn một lần nữa phát điên vì Phó Minh Yên. Nhưng nhìn hắn cứ chìm đắm trong ảo tưởng, sống như một kẻ thất bại, cô lại thấy không cam lòng.
Cuối cùng, cô vẫn chọn gửi video cho Cố Cảnh Trình, sau đó xoay người rời đi.
Trong xe, Lâm Kiến Hoan đang say mê lắng nghe Lục Diễn kể chuyện thú vị ở trong nước, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu trêu chọc.
Vừa bước vào phòng khách, điện thoại của Lục Diễn bất ngờ đổ chuông.
Anh vừa bấm nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống sau khi nghe xong đầu dây bên kia nói gì đó, rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Hoan.
Lâm Kiến Hoan chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy anh đi về phía mình, dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Giọng anh có chút run:
“Kiến Hoan… hắn… biết em còn sống rồi…”
Dù Lục Diễn không nói rõ tên, nhưng Lâm Kiến Hoan lập tức hiểu ngay “hắn” là ai.
Tim cô chợt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn anh:
“Vậy thì sao?”
Lục Diễn khẽ xoa đầu cô:
“Nhưng em yên tâm, hắn không đến được đâu.”
“Cố Dịch An không cho phép hắn tiếp tục gây chuyện, đã nhốt hắn trong bệnh viện rồi. Hơn nữa, giờ hắn cũng bị gãy chân, không đi đâu được cả.”
Lục Diễn cười nhạt, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự lạnh lùng.
“Lúc em ra sân bay đón anh, tình cờ bị chị gái hắn quay được đoạn video. Dù Cố Dịch An đã nhiều lần cảnh báo, nhưng cô ta vẫn gửi đoạn video đó cho hắn.”
Chương 20
Lục Diễn không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, trấn an rằng có anh ở đây, cô không cần lo lắng gì hết. Anh sẽ không để người đó tìm được cô.
Lâm Kiến Hoan cụp mắt, những lời cần nói giữa cô và Cố Cảnh Trình sớm đã dứt khoát từ ngày cô chọn cách tự tử.
Cô không muốn gặp lại hắn, cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.
Ngoại tình thì là ngoại tình, không cần lý do.
Hai người cứ thế ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ dựa vào nhau.
Phía bên này yên bình bao nhiêu, thì bên trong một bệnh viện ở trong nước lại rối loạn bấy nhiêu.
Cố Cảnh Trình, mặc kệ chân còn chưa lành hẳn, ra sức vùng vẫy khỏi tay vệ sĩ, quyết tâm bay sang New Zealand tìm Phó Minh Yên.
Từ ngày cô “chết”, hắn vẫn luôn không chịu chấp nhận hiện thực đó.
Cho dù chính mắt nhìn thấy thi thể cô, cho dù chính tay rải tro cốt cô xuống biển, hắn vẫn ôm lấy một sự cố chấp đầy bệnh hoạn.
Phó Minh Yên chưa chết.
Để tự lừa mình dối người, hắn chìm trong men rượu mỗi ngày, thậm chí còn tìm một cô gái giống cô đến tám phần về làm thế thân.
Dựa vào gương mặt giống hệt ấy, hắn bắt đầu tự vẽ ra một câu chuyện giả dối để đánh lừa chính mình.
Cho đến khi Cố Thiến Thiến gửi đoạn video đó đến, khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy Phó Minh Yên còn sống, trái tim đã chết của Cố Cảnh Trình như sống lại, cả người cũng tỉnh khỏi cơn mê hoang tưởng kéo dài bấy lâu.
Hắn không biết Phó Minh Yên đã giả chết rời đi như thế nào, cũng không rõ tại sao cô lại đến được tận New Zealand.
Hắn chỉ biết một điều — Phó Minh Yên còn sống! Cô ấy chưa chết!
Niềm vui sướng tột độ như bùng nổ trong lồng ngực, Cố Cảnh Trình bất chấp cái chân vừa mới lành, điên cuồng lao ra khỏi phòng bệnh tìm cô.
Hắn muốn nói với cô rằng, hắn vẫn còn yêu cô, chưa từng quên cô một giây phút nào!
Hắn muốn cầu hôn lại lần nữa, làm lại từ đầu với cô!
Nhưng đám vệ sĩ như một bức tường thép chắn trước mặt hắn, mặc hắn gào thét hay vùng vẫy, họ vẫn đứng im bất động.
Đúng lúc ấy, từ cuối hành lang, một bóng dáng cao lớn bước nhanh về phía họ.
Vệ sĩ thấy Cố Dịch An đến liền lập tức buông tay ra khỏi người Cố Cảnh Trình.
Ngay sau đó, Cố Dịch An vung tay đấm thẳng vào mặt hắn một cú thật mạnh.
“Anh còn định làm loạn tới khi nào nữa hả?”
“Chị anh gửi đoạn video cho anh là để anh tỉnh lại, chứ không phải để anh lại phát điên đi tìm cô ấy! Anh tự nhìn lại bản thân mình xem, anh đã làm ra những gì, còn mặt mũi nào mà tìm cô ấy nữa? Anh nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho anh à?”
“Nếu thật sự muốn tha thứ, cô ấy đã trực tiếp tìm anh nói chuyện, chứ không phải giả chết, đổi tên đổi họ để biến mất khỏi cuộc đời anh!”
“Cố Cảnh Trình, anh không thấy xấu hổ sao?”
Cứ thế, hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng xuống, ánh mắt Cố Dịch An chỉ còn đầy phẫn nộ và ghê tởm.
Một là ghê tởm chuyện Cố Cảnh Trình miệng thì nói yêu Phó Minh Yên, nhưng vẫn lên giường với người phụ nữ khác.
Hai là phẫn nộ khi tập đoàn Cố thị rơi xuống đáy vực, cổ phiếu rớt thảm hại, còn hắn thì ngày ngày chìm trong rượu chè, mặc kệ đời.
Cố Cảnh Trình vì mới ốm dậy nên thể lực chẳng còn là bao, nhanh chóng bị đánh ngã xuống sàn.
Hắn nằm co quắp, bộ dạng thê thảm, khóe môi chảy máu đỏ tươi.
Cố Dịch An hừ lạnh, ra lệnh cho vệ sĩ canh chừng rồi xoay người rời đi.
Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình hắn, Cố Cảnh Trình cuối cùng cũng không nhịn được mà rên lên đau đớn:
“Yên Yên…”
Nước mắt hối hận làm mờ tầm mắt. Trong cơn mê man, hắn nhớ lại quá khứ – cái ngày hắn gặp tai nạn nghiêm trọng.
Phó Minh Yên đã thức trắng ba ngày ba đêm ở bên cạnh, không rời nửa bước, cho đến khi hắn tỉnh lại.
Ai cũng nói cô là một người con gái tốt, bảo hắn phải biết trân trọng cô.