Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại

Phiên ngoại – Quan Cầm

Tôi phát hiện đoạn tin nhắn giữa và Dư Tình đang mang thai sáu tháng.

Trong đó, anh ta viết:

“Dư Tình là tình dang dở tuổi trẻ, là rung động đời cũng là nuối tiếc cả đời tôi.”

Kể từ hôm đó, tôi bỏ hẳn trà sữa.

Về sau, tôi không kìm nổi bản bắt lén xem điện thoại .

Thực không nhắn tin thường xuyên.

Mãi Dư Tình chủ động nói gặp mặt, và anh ta đồng ý.

Lúc phát hiện chuyện giữa hai , tôi hoảng loạn mức tìm thoát .

Tôi nghĩ chuyện .

Nhưng vừa mới đề cập, ba mẹ tôi đã trút giận lên tôi.

Không một lời an ủi, không một câu thông.

mắng tôi không giữ nổi một đàn ông.

còn ép tôi phải sinh đứa con , vì con thì mới thể giành tài sản.

Phải rồi, tôi đã quên mất.

Những năm gần đây tỏ đối xử tốt với tôi, chẳng qua là vì công việc làm ăn càng phát đạt.

chưa từng thật thương tôi.

Tôi – chẳng qua là một thứ tài sản sống, một món trang sức đem khoe khoang với hàng làng xóm thôi.

Sau sinh con, tôi bị trầm .

nói đúng.

Tôi đã trầm suốt bảy năm.

Vì dùng thuốc, vóc dáng tôi bắt phát tướng.

Tôi cứ giằng co mãi giữa hai lựa chọn:

bản hay con trai .

Cuối cùng, tôi chọn con.

Tôi cố gắng đóng vai một mẹ tốt trong mắt con trai.

Nhưng bao nhiêu lần xúc dồn nén quay trở lại tấn công tôi, khiến tâm trạng tôi một bất ổn.

Tôi còn dùng “chiêu ” như một xả giận và phản kháng với .

Tôi nghĩ, dọa dọa vài lần, anh ta sẽ biết điều một chút chăng.

Năm con trai chuẩn bị vào lớp một, tôi quyết định ngoài đi làm phân tán sự chú ý bản .

Hôm đó đi ngang một tiệm hoành thánh, mùi thơm ngào ngạt khiến tôi không kìm bước vào.

Điều khiến tôi bất ngờ là chủ tiệm lại là một bác gái lớn tuổi.

Bác nấu cho tôi một bát hoành thánh thơm nức.

Sau hôm ấy, gần như nào tôi cũng ghé qua.

Thời gian trôi qua, chúng tôi dần quen.

Bác nhận tinh thần tôi rất kém, thế là bắt dạy tôi nêm nhân, gói bánh.

Không biết phải tôi nghĩ nhiều hay không, tôi cứ thấy… bác xem tôi như con gái ruột vậy.

Bác kể từng từ rất sớm.

Thời bác, là chuyện rất lớn – chẳng khác gì bị cả xã hội chĩa mũi dùi.

Thế là bác bỏ lại quê nhà, nơi xa lạ này mở một tiệm hoành thánh.

Bác bảo, sống là cho , không phải vừa khác.

cầm giấy , tôi thấy nhẹ tênh chưa từng .

Tôi cầm tờ giấy ấy tìm bác.

Bác ôm chầm lấy tôi vào .

Khoảnh khắc đó, tôi như thật sự nhận … thế nào là thương.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương