Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi , từ gốc rễ chúng tôi đã chẳng cùng một kiểu người.
Ngoài chuyện thể xác hòa hợp, chúng tôi không có lấy một chủ đề chung nào.
Tôi không quan đến nội anh, là tôi thích cơ thể của anh.
anh, cũng chẳng để đến tư tôi, anh quen sự hiểu chuyện của tôi mà thôi.
Mà như vậy thì cũng tốt, tay sẽ không tiếc nuối.
Tôi ngẫm nghĩ gật đồng ý, dập máy, ngước nhìn ngoài cửa sổ.
Thành phố về đêm dường như rực rỡ hơn cả ban ngày, muôn ngàn ánh đèn đan xen giữa dòng xe tấp nập, tất cả ánh sáng che lấp cả bầu trời sao.
Tôi liếc nhìn vé máy bay—sáng sớm ngày kia, tám giờ.
Tôi thở dài.
Thật tôi cũng chưa muốn tay ngay lúc này. Tôi và Lộ Ngạn rất hợp nhau trên giường, mà mấy hôm nay tôi căng thẳng vì đổi công ty, vốn định một “phát cuối” trước kết thúc.
Tôi bĩu môi, có tiếc nuối. cơ hội đến thì cũng đành chịu vậy.
…
quán bar, Lộ Ngạn đang bị một đám con gái vây quanh.
Người thì eo thon dáng nuột, người thì da trắng mặt xinh, điểm chung là cũng đẹp rạng rỡ.
Son phấn không che được nét thanh xuân đầy đặn trên khuôn mặt họ, nhìn qua là toàn mấy mới đôi mươi.
Cũng chẳng trách đám con gái mê anh, nhà có tiền, hào phóng, ngoại hình lại bật, thói trăng hoa như thể biến thành một điểm quyến rũ khó cưỡng.
Tôi đưa tay sờ mặt mình, nhớ lại lời chê bai ngày trước của anh:
“Em cũng 27 , cần da thì đi , chịu khó tút tát lại một được không?”
Thảo nào anh chê, cạnh toàn là những gái hai mươi mấy tuổi xuân thì.
Tôi chẳng nói gì, đứng ngoài đám đông, ánh mắt chạm phải ánh mắt anh.
Vậy mà anh lại như không tôi, ánh nhìn lướt qua rất nhanh.
Lục Chanh mặt đỏ rực, dính chặt lấy người anh, giọng ngọt lịm như mật:
“Anh Lộ, uống thêm ly nữa nha~”
Lộ Ngạn khẽ .
Dưới ánh đèn, đuôi mắt anh cong vút, đẹp đến lóa mắt, chẳng hề có hơi ấm.
“Uống thế này chán quá, hay em đút anh đi.”
“Đút sao cơ?”
Lộ Ngạn không đáp, cụp mắt nhìn .
Nửa giây sau, Lục Chanh hiểu ý, mắt lóe niềm vui sướng, ngửa nốc cạn ly whisky màu caramel.
Ngay sau đó, Lộ Ngạn kéo cằm lại, hôn mạnh xuống.
Nụ hôn chẳng dịu dàng, hoàn toàn là trút giận. Lục Chanh ngửa mặt đón nhận, khóe mắt vì thiếu dưỡng khí mà hoe đỏ.
Rượu trào khóe môi hai người, dưới ánh đèn lấp lánh một màu u mê, mãi đến họ tách nhau thì kéo một sợi tơ dài mảnh.
Xung quanh lập tức nổ tung, tiếng la hét cổ vũ vang trời.
Tôi anh cố ý.
Cố tình trừng phạt tôi—vì hôm tôi dám giận, lại không chủ động hòa.
Mãi đến tôi bước thẳng trước mặt Lộ Ngạn, mọi người mới nhìn tôi, không khí dần trầm xuống.
Lộ Ngạn ngẩng , sắc mặt lạnh nhạt:
“Em gì?”
Tôi nhìn khuôn mặt , bất giác nhớ lại những ngày từng thân mật nhau.
Từng có lúc, chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Đau không? Có lẽ cũng hơi.
đau đến mức nào? Chắc là không nhiều, vì tôi sớm đã anh là người như vậy.
Trăng hoa, suốt đời đuổi giác mới mẻ, không nói “không”.
Ích kỷ, từ nhỏ được nuông chiều, luôn coi mình là trung , chẳng màng đến xúc người khác.
Tôi run giọng nói: “Lộ Ngạn, anh quá đáng .”
Anh ngẩng nhìn tôi.
Rõ ràng anh đang ngồi, tôi đứng, lại có giác như anh đang cúi xuống nhìn tôi từ trên cao.
Vẫn gương mặt lạnh tanh, kèm nụ đầy mỉa mai.
“Quá đáng? Em tay đi, cấm em?”
Tôi không đáp, nhìn anh.
Tôi không đếm đây là lần thứ bao nhiêu anh dùng tay để uy h.i.ế.p tôi.
Năm mươi?
Hay là một trăm?
Có người bạn đứng anh quá đáng, dù sao bao năm qua tôi đối xử anh thế nào cũng nhìn rõ, liền nhỏ giọng can:
“Anh Lộ, thôi giận chị dâu nữa, chị sắp khóc kìa…”
Sự thật là, tôi đã khóc.
Diễn thì phải diễn cho trọn vai. giọt nước mắt rơi xuống sàn, tôi rõ ánh mắt Lộ Ngạn chợt thay đổi, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ run .
Thế anh vẫn im lặng, lạnh lùng nhìn tôi.
Giây tiếp , tôi khẽ nói:
“Được thôi, Lộ Ngạn.”
“Chúng tay đi.”
Sắc mặt anh trong khoảnh khắc biến đổi rõ rệt, tôi tưởng anh sắp cơn thật !
khôn, anh không giận, mà bật .
là nụ , càng nhìn càng giống đang nghiến răng.
“Giỏi lắm, Chu Niệm. Nhớ cho kỹ, tôi từ trước giờ không bao giờ quay lại người cũ.”
“Đến lúc đó, đừng có giống chó chạy mà cầu xin tôi.”
“Được.” Tôi gật , lau sạch nước mắt nơi khóe mi.
xoay người rời đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Tối hôm đó, Lộ Ngạn không về. Tôi thức cả đêm xóa sạch mọi liên hệ anh, dọn dẹp hành lý.
Sáng sớm hôm sau, tôi bước chuyến bay sớm nhất để trở về quê.
máy bay xuyên qua tầng mây, tôi tháo thẻ SIM , ném vào túi rác cạnh ghế.
3
Tôi không liên lạc gì Lộ Ngạn nữa. Đăng vài dòng “emotional” lúc nửa đêm trang cá nhân, dựng một hình tượng gái tổn thương xong thì dứt khoát đá anh khỏi trí.
Về quê, cuộc sống trôi quỹ đạo, tôi nhanh chóng bắt nhịp được công việc mới, cũng gặp mặt vài người do ba mẹ sắp xếp.