Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Và đòi quyền lợi, cậu ta không chút ngại ngùng:
【Thái】:Thầy ơi, nghe nói anh Lý sắp nộp bài báo hả? Dữ liệu ảnh tốt ghê.
【Chu】:Ừ, nó làm nửa năm mới ra được kết quả.
【Thái】:Em sự ngưỡng mộ. Gần em chẳng làm được gì cả.
【Chu】:Không sao. Để thầy bảo nó thêm tên em vào vị trí thứ hai.
【Thái】:Cảm ơn thầy! Thầy đối em tốt!
【Chu】:Vậy tối nay lên văn phòng cảm ơn nhé.
Từ đó trở , bất kể ai trong nhóm nộp bài, tên của Thái Tuấn Cường đều ép phải thêm vào.
Các học viên tuy phẫn nộ không dám lên tiếng — đắc tội sư có không tốt nghiệp nổi.
kỳ, Chu Văn Bân còn chủ liên lạc giảng viên môn để lén biết đề thi, báo cho Thái Tuấn Cường.
Hai người ngày càng thân thiết, bám riết nhau như keo.
Và từ lúc đó, mùi hôi trên người Chu Văn Bân bắt trở nên nồng nặc hơn bao hết.
18
file PDF là một phần đầy chấn —
bản kiến nghị tên tập thể của toàn bộ nghiên cứu và học viên cao học trong phòng thí nghiệm:
【Chúng tôi là các nghiên cứu , học viên cao học dưới trướng sư Chu Văn Bân.】
【Thành quả học thuật của chúng tôi là mồ hôi nước mắt từ hàng trăm đêm thức trắng.】
【 lại sư Chu đem tặng cho người không hề tham gia nghiên cứu — Thái Tuấn Cường.】
【Trước , chúng tôi không dám lên tiếng.】
【 nay, cùng đã đủ can đảm đứng ra vạch trần sự bẩn thỉu .】
【Chu Văn Bân, là thầy mà làm chuyện đồi bại. Thái Tuấn Cường, là học trò mà dùng thân xác để đổi lợi ích, chà đạp đồng môn.】
【Chúng tôi khẩn cầu nhà trường điều tra kỹ càng, thanh lọc đội ngũ học thuật, trả lại môi trường học thuật trong sạch cho chúng tôi.】
Chữ : Trần Duyệt, Lý Dĩ Vỹ, Vương Hàng, Trương Hạo…
19
Tệp PDF khiến mạng xã hội nổ tung.
Dư luận lập tức chuyển từ “góc khuất tình ái” sang “tham nhũng học thuật”.
#Giáo_sư_985_ngoại_tình_với_học_trò_nam_trong_văn_phòng
#Cưỡng_chế_ghi_tên_luận_văn
#Toàn_bộ_phòng_thí_nghiệm_tố_cáo_giáo_sư
Các hashtag liên tục leo top, từ diễn đàn nội bộ đến truyền thông công khai.
Trước áp lực từ làn sóng dư luận, nhà trường không thể tiếp tục “giả chết”.
Tối đó, trường ra thông báo chính thức trên website:
• Thu hồi học hàm sư của Chu Văn Bân.
• Hủy hợp đồng giảng dạy.
• Đuổi học Thái Tuấn Cường.
20
Sau đó, Chu Văn Bân khóa trong nhà, không dám ra ngoài, không dám xem điện thoại.
Suốt ngày chỉ uống rượu, sống trong trốn tránh và thối rữa.
Còn tôi … ngay trong đêm đó, đã dọn sang căn hộ .
nay quay về, chỉ vì có chuyện quan trọng.
Vừa mở cửa, mùi chua nồng nặc từ rượu và mốc rữa bốc ra đập thẳng vào mũi.
Chu Văn Bân nằm vật trên ghế sofa giữa đống chai bia ngổn ngang.
Anh ta râu ria xồm xoàm, tóc bết lại từng mảng.
Thấy tôi, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta sáng lên:
“Vợ ơi! Em về ! Anh biết mà, em sẽ không bỏ mặc anh đâu!”
Anh ta loạng choạng đứng dậy, muốn chạy đến ôm tôi.
Tôi ra đơn ly hôn, đặt lên bàn trà trước mặt anh ta.
“ .”
tác của anh ta khựng lại.
“Không… không thể… Vợ ơi, em không thể làm thế…”
“Anh đã mất việc, danh tiếng mất. anh chỉ còn lại em thôi…”
Tôi nhìn anh ta lạnh lùng:
“Chu Văn Bân, đến nước là do anh tự chuốc .”
“Là anh không giữ nổi , làm chuyện dơ bẩn trong văn phòng, để cả thiên hạ chê cười.”
“Đơn tôi để , hay không tùy anh. Trát tòa sẽ sớm gửi đến.”
Nói xong, tôi không thèm ngoái lại.
Không khí nơi đã mốc meo đến ngột ngạt, khiến tôi không muốn thêm dù chỉ một giây.
21
Vụ kiện ly hôn diễn ra rất thuận lợi.
đầy đủ chứng cứ trong tay, Chu Văn Bân không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Cuộc sống dần trở lại bình thường.
Chiều đó, sau kết thúc dạy, tôi tản bộ trong sân trường.
Giữa con đường rợp bóng cây, tôi tình cờ gặp Trần Duyệt.
Cô gầy thấy rõ, ánh mắt lại sáng rỡ, có thần hơn trước nhiều.
“Cô… à không, cô Trần!” — cô chủ chào.
Tôi mỉm cười đáp lại:
“Dạo ổn không?”
Tôi vẫn cảm thấy có lỗi Trần Duyệt.
Cô là một viên giỏi, chăm chỉ và nghiêm túc.
Thế mà trước kia tôi lại nghi ngờ cô làm chuyện bẩn thỉu.
“Rất ổn.” — Trần Duyệt gật , giọng nhẹ tênh.
“Trường đã sắp xếp viên hướng dẫn mới cho em và mấy anh. em đang theo thầy Vương làm dự án.”
“Tốt quá. Mấy đứa đều là viên giỏi, tương lai sáng lắm. Đừng để chuyện vừa làm ảnh hưởng.”
Chúng tôi sóng bước nói chuyện vui vẻ, nhẹ nhàng.
Nào ngờ, một tiếng gào phẫn nộ đột nhiên vang lên phía sau:
“Trần Duyệt! Đồ tiện nhân!”
Một bóng người từ bụi cây lao ra, tay cầm chai thủy tinh, hất mạnh về phía Trần Duyệt!
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Tôi còn chưa kịp thấy rõ người kia là ai, thân thể đã phản ứng trước.
Tôi kéo mạnh Trần Duyệt vào lòng:
“Cẩn thận!”
Cô lảo đảo nhào vào người tôi, ngã nhào xuống đất.
Dung dịch trong chai hất trượt ra, văng đầy trên nền đá cạnh đó.
“Xèo——”
Một làn khói trắng bốc lên, kèm theo mùi khét và tiếng ăn mòn chói tai.
Nơi đổ trúng lập tức đen kịt — là axit sunfuric đậm đặc!
Nếu tôi phản ứng chậm một giây…
Khuôn mặt Trần Duyệt đã hủy hoại.
22
“Thái Tuấn Cường!”
Khuôn mặt tuấn tú ngày nào tóc rối bù, mắt trũng sâu như xác sống.
Trông cậu ta chẳng gì một con chó điên.
Bảo vệ trường lập tức có mặt, chỉ vài tác đã khống chế được Thái Tuấn Cường đang vùng vẫy dưới đất.
đè chặt xuống, cậu ta vẫn gào thét điên cuồng:
“Con tiện nhân! Tất cả là tại mày! Mày đã hủy hoại đời tao!”
Cậu ta trút giận lên Trần Duyệt — người vẫn còn run rẩy trong lòng tôi.
ánh mắt cậu ta tràn đầy căm hận chuyển sang tôi:
“Còn bà nữa! Con mụ già nhiều chuyện! Bảo sao thầy Chu không bà!”
Tôi khẽ nhếch môi:
“Được cái loại người đó , tôi còn thấy buồn nôn.”
“Huống hồ… cậu nghĩ Chu Văn Bân cậu sao?”
nực cười.
Trong cơn bão dư luận trước , dù hai người mắng đến mức không ngóc lên được,
vẫn có không ít người mộng mơ, tin vào thứ gọi là “tình đích thực vượt rào cản tuổi tác và giới tính”.
Họ nghĩ rằng Chu Văn Bân Thái Tuấn Cường đến phát cuồng, nên mới bất chấp tất cả.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt rực máu của Thái Tuấn Cường, bình tĩnh nói:
“Nếu anh ta sự cậu, phải dạy cậu cách làm thí nghiệm, cách viết luận văn, cách trở thành một người có thể tự đứng vững giữa xã hội.”
“Chứ không phải dán tên cậu vào công trình của người , rò rỉ đề thi, nuôi cậu thành một trùng phụ thuộc hoàn toàn vào anh ta.”
Đôi mắt Thái Tuấn Cường cụp xuống, đỏ au.
Thực ra, cậu ta hiểu rõ.
Từ đến , trong mối quan hệ , cậu ta luôn thế yếu.
Chỉ là cậu ta luôn tự thôi miên — “thầy ”, “thầy tốt ” — để tiếp tục bám víu.
“Con gái tôi… bằng tuổi cậu. Nó đang học tiến sĩ nước ngoài.”
“Chu Văn Bân bỏ hàng chục vạn học phí mỗi năm cho nó, đó mới gọi là nâng đỡ, là quan tâm.”
“Còn cậu sao?”
“Dùng quỹ nghiên cứu đưa cậu ăn chơi, công trình của người tặng cho cậu.”
“Ngay cả hộp kem dưỡng da là ăn cắp của tôi để đem tặng.”
“Anh ta chẳng tốn đồng nào cho cậu cả.
Thứ duy nhất làm được là kéo cậu vào con đường biến thành… một thứ đồ chơi có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”
“A——!”
Thái Tuấn Cường rống lên như dã thú, lại cố vùng dậy.
các bảo vệ đã kìm chặt cậu ta không cho nhúc nhích.
Nhìn dáng vẻ hoàn toàn sụp đổ , trong lòng tôi dâng lên một nỗi thương hại phức tạp.
Tôi có hận cậu ta không?
Có.
Cậu ta đã phá hoại cuộc hôn nhân của tôi,
và suýt chút nữa hủy hoại cả cuộc đời Trần Duyệt.
… cậu ta chỉ là một viên trẻ tuổi.
Bằng tuổi con gái tôi đang du học trời Tây.
Đáng lẽ phải mang đầy ước mơ và hoài bão, dùng tri thức và nỗ lực để bước đến tương lai.
Vì tham lam.
Vì lười biếng.
Vì một phút sa ngã, cậu ta lạc đường.
người dẫn cậu ta lạc lối lại là Chu Văn Bân —
một gã đàn ông lớn hơn ba chục tuổi,
nắm quyền lực, từng bước dắt cậu ta vào bẫy, biến cậu thành một món đồ chơi ngoan ngoãn, biết vẫy đuôi được thưởng.
đáng thương.
Và … đáng buồn.
23
Tôi kéo Trần Duyệt ra khỏi dòng người, nhẹ nhàng trấn an cô bé:
“Không sao , con à. Chúng ta thôi.”
Tôi dìu cô, bước qua đám đông đang xì xào.
Không ai ngoái lại nhìn cái đống bùn nhão mang tên Thái Tuấn Cường nữa.
24
Chuyện của Chu Văn Bân, cùng vẫn truyền đến tai tôi qua lời đồng nghiệp.
Sau nửa năm say xỉn điên loạn, tinh thần anh ta dần suy sụp.
Người thân đưa anh ta về quê, nhập viện vào một trung tâm điều trị tâm thần.
Nơi đó điều kiện rất tệ, nhân lực thiếu thốn.
Nghe nói có anh ta tỉnh táo, có lại mê sảng.
Miệng không ngừng lặp lặp lại:
“Thối quá… tôi thối quá…”
25
Hai năm sau, vào một chiều mùa thu, tôi tiễn Trần Duyệt ra sân bay.
Cô bé nhận được học bổng toàn phần tiến sĩ của một trường đại học danh giá nước ngoài.
Trước cổng an ninh, Trần Duyệt ôm chặt tôi:
“Cô Trần… cảm ơn cô. Nếu không có lời viên của cô, có lẽ em đã không thể tiếp tục con đường học thuật .”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô, như tiễn con gái xuất ngoại:
“Cứ về phía trước. Đừng bao quay lại.”
— HẾT —