Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một thanh trường kiếm đặt vào tay ta.
Chu Thập An nắm chặt tay ta, dắt ta tiến về phía công chúa.
“Hoàng huynh, cứu ta!”
Hoàng thượng vung tay, đám ám vệ ẩn mình lao ra.
Nhưng Chu Thập An ra tay nhanh hơn.
Chờ ám vệ chạy tới, lưỡi kiếm đã cắm sâu vào ngực công chúa.
Nàng ngửa người đổ gục xuống , trào ra như suối.
“Điên… nghiệt chủng… ngươi đều đáng chết! tiện mẹ ngươi! Yêu tinh hại người, quyến rũ cả phò mã của ta… đáng chết!”
“An Ninh… gái ta…”
“Hoàng huynh…”
Nàng vĩnh viễn không mở miệng được nữa.
Hoàng thượng tát tới một cái, bị Chu Thập An giơ tay cản lại.
“Nàng là cô ruột ngươi đấy!”
“Nàng có tội, nhưng ngươi không giết nàng!”
“Ngươi đúng là một tên điên! Ngươi quay lại đây làm ?!”
Chu Thập An rút khăn tay, nhẹ nhàng lau vết trên mặt ta.
Môi hắn cong nụ cười dịu dàng, là ánh mắt ấy — ôn nhu đến đáng sợ, sâu bên trong lại lộ ra sự chiếm hữu điên cuồng.
“Miên Miên đừng sợ. Kẻ xấu… đã chết .”
“Nàng đáng chết. Vì đã làm nàng của ta dơ bẩn.”
Hắn vung tay — thiên binh vạn mã lập tức tràn vào.
Hoàng thượng nép lưng đám ám vệ, cả người run rẩy.
“Nghịch ! Ngươi tạo phản sao?!”
Chu Thập An mỉm cười, như đang kể chuyện phiếm:
“Tạo phản cái ? Rõ ràng là phụ hoàng được tội trạng của công chúa, tức đến phát bệnh mà băng hà thôi.”
Ta rúc vào lòng hắn, tiếng binh khí va nhau loảng xoảng mà không dám thở mạnh.
Đây mới sự là Chu Thập An.
Là Thái điên — danh xứng với thực.
Hắn dịu dàng vuốt lưng ta, giọng nói thấp trầm, mang theo chút tổn thương như oán trách:
“Miên Miên… nàng đang sợ sao?”
13.
Hoàng thượng băng hà.
Ta được an trí trong hậu cung.
Đại tỷ đến thăm, mang theo một tức:
“Có người gửi thư cho Phong Túc.
Hắn xem xong phát điên, thần trí mơ hồ, ngồi ở cửa làm mày.”
“Đúng là báo ứng!”
“ là Miên Miên của tỷ có phúc khí.
Từ nay chính là chủ mẫu lục cung, là hoàng hậu của thiên hạ.”
Mọi người đều nói ta được Chu Thập An để mắt, một bước mây.
Có đại thần phản đối việc ta làm hoàng hậu, dâng nữ nhi nhà mình thay.
Chu Thập An liền xách kiếm bước từng bước giữa .
“Hửm? Ai nói Miên Miên của ta không làm hoàng hậu?”
Đám đại thần run cầm cập, quỳ rạp ngoài điện.
Dập đầu suốt ba ngày ba đêm, nói không dứt lời ca ngợi ta, cầu xin ta làm hoàng hậu.
Đại tỷ nắm tay ta, bảo cha ở nhà đã khóc rất nhiều lần.
Nàng vậy.
… nhớ ta.
Ta đỏ hoe mắt.
“Nhưng… ta không phải hài của cha. Không phải của tỷ. Ta không phải nữ nhi của Ôn gia.”
“Ta… ta là nghiệt chủng của Nam Man…”
Nước mắt đại tỷ rơi lã chã như mưa.
“Ngốc Miên Miên, chính là của tỷ. Là gái của Ôn gia chúng ta.”
“Từ nay không được nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa.”
Ta bỗng bật khóc “oa” một tiếng, vùi mặt vào lòng nàng, khóc đến co cả người lại.
“Đại tỷ… ta khó chịu quá…”
Đêm ấy, ta mơ thấy .
cười dịu dàng hiền hậu, giúp ta khi nhỏ chải tóc.
“Miên Miên của ta… này nhất định sẽ hạnh phúc, bình an.”
“Người chọn… nhất định phải rất yêu thương . Đừng như , nhìn nhầm người, hủy hoại cả một đời.”
Ta vùng vẫy giữa không trung, ôm một cái.
ho một trận dài, cất chiếc khăn thấm đi, lại tiếp tục chải đầu cho ta.
“ sợ… sẽ không chờ được đến ngày Miên Miên lớn.”
“ không nỡ rời xa Miên Miên…”
Chu Thập An đăng cơ.
Ta trở hoàng hậu của Đại Chu.
Nhưng hắn chưa từng ôm ta khi ngủ.
Bức tranh tránh lửa mà đại tỷ tặng… chưa có dịp dùng đến.
Bên ngoài đồn rằng ta thất sủng.
ra ta chẳng bận tâm đến việc được sủng ái hay không.
Mỗi ngày ta đều được rất nhiều món ngon.
Buồn chán cho cha và đại tỷ vào cung chơi với ta.
Khi buồn, ta bắt Chu Thập An viết thoại bản dỗ ta ngủ.
Hắn rất bận, nhưng luôn cố dành thời gian cùng ta uống, vui cười.
Có lần hắn uống say, bám lấy ta mà làm nũng:
“Miên Miên… có sợ ta không?”
Ta gãi đầu, ngơ ngác:
“Vì sao lại sợ?”
Hắn áp trán trán ta, dường như thở phào nhẹ nhõm.
“Là ta nghĩ nhiều … Miên Miên là người trong sáng nhất.”
Đại tỷ hay nói như vậy.
Rằng ta quá ngây thơ, đã thích ai sẽ dốc lòng mà thích.
Rằng Miên Miên rất dũng cảm.
Hắn lại cọ vào lòng ta, nhỏ giọng làm nũng:
“ nói cho Miên Miên một bí mật.”
“Lá thư kia… gửi cho Phong Túc là do ta.”
“Hắn xem xong liền phát điên. Ha ha ha! Thoải mái! sự rất sảng khoái!”
Ta hỏi hắn trong thư viết .
Hắn chợt tỉnh táo lại.
“Không có .”
Ta hỏi mãi không thôi.
Đáy mắt hắn dần thay đổi sắc thái, nụ cười nhuốm vị nguy hiểm.
“Miên Miên, có chơi trò ‘chụt chụt chụt’ trong thoại bản không?”
Ta chu môi:
“Là thế này sao?”
Hắn ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng đặt ta ngồi đùi.
“Một người chơi ‘chụt chụt chụt’ không được đâu.
Ta chơi với Miên Miên… mới vui.”
Ồ, ra… đây mới sự là chụt chụt chụt.
14.
Ta là điềm xấu.
Cả hoàng cung đều sợ ta.
Phụ hoàng mắng mẫu hậu sinh ra một đứa điên.
Mẫu hậu ôm ta khóc, dỗ dành ta đừng sợ.
Nhưng ta không hiểu.
Ta giết vài cung không lời mà thôi.
Bề ngoài, cung kính với ta, nhưng lưng theo công chúa, dùng thuật cổ độc mà nguyền rủa ta tàn nhẫn.
Phụ hoàng không ta.
Ông công chúa.
Mẫu hậu ta, nhưng bà chết .
Bị công chúa hại chết.
đó, ta bị đưa ra khỏi kinh , nuôi dưỡng tại ngôi chùa thiêng nhất.
Ở nơi ấy, ta học được cách giả vờ.
Biết giả làm một quân , giả làm một thần tiên như ngọc.
May mà gương mặt ta dễ khiến người ta .
Lớn , sư phụ và sư huynh đều ta đã cải tà quy chính, không khát nữa.
Ta âm thầm mưu tính, giăng một chiếc lưới lớn khắp kinh .
Đợi thời cơ chín muồi… ta quay lại.
Khi ta tàn sát giữa kinh , có một người xuất hiện trong tầm mắt ta.
Một tiểu ngốc mắt mù, chẳng biết , ngây thơ đến mức khiến người ta đau lòng.
Mẹ nàng hiền lành, lại bị công chúa hãm hại.
Phu quân nàng nhu nhược do dự, hại nàng bị vũ nhục.
Thế mà nàng mềm lòng.
hạ gặp tai họa, nàng rơi nước mắt vì thương xót, rút ra từng nén bạc lớn mà tặng.
Gặp tiểu mày bên đường, nàng mua bánh bao, ngồi cạnh cùng .
Lúc ta bị thích khách ám sát, nằm hấp hối trong hẻm nhỏ.
Nàng vừa đúng lúc đi ngang, ngửi thấy mùi tanh, vậy mà không hề bỏ chạy.
ngơ ngác đứng đó, nhìn không thấy ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Rốt cuộc, nàng đã cứu ta.
Nhưng lại không đòi hỏi điều .
Ta nói với nàng, ta là đương kim Thái .
Nàng cười khẽ, bảo ta đừng dối người ta nữa.
Ta nói ta nói , nàng mới ngừng cười.
“ ra… ngươi như ta, đều không có mẹ.”
Ta hứa sẽ ban cho nàng vàng bạc châu báu.
Nàng đi đến bên cửa sổ.
Rõ ràng không nhìn thấy, lại chẳng biết đang nghĩ điều .
“Nếu ngươi sự là Thái , vậy hãy xây một cung điện to.
Để lũ mày kia đều có chỗ ở.”
“ không có mẹ. không có nhà.”
Nàng đứng đó, như có ánh sáng chiếu xuyên qua người.
Về , ta phục thù công.
Bước ngai vàng chí cao vô thượng.
Nhưng trong lòng ta… nghĩ đến nàng — tiểu ngốc ấy.
Ta phái người đi tìm hỏi.
“Bẩm bệ hạ, nàng… chết .”
Chết vào đúng thời điểm đào nở rộ nhất trong năm.
Ta vung tay, lệnh cho tất cả lui xuống.
Một mình ngồi trên long ỷ, rất lâu, rất lâu.
Lúc thiếp đi mê man, mở mắt ra lần nữa…
Ta đã trở về quá khứ.
Ta cưỡi ngựa chạy như điên, đến thẳng dịch trạm.
Nơi đã khiến nàng đau khổ suốt một kiếp.
May mắn thay — mọi thứ kịp.
Nàng bé nhỏ, co ro một chỗ, không dám phát ra tiếng, níu lấy vạt áo ta mà nịnh nọt.
Tim ta như vỡ tan.
Phong Túc đúng là ngu xuẩn.
Người cứu hắn hai lần đều là cùng một người.
Thế mà lại bị lời ngon tiếng ngọt che mắt, nhận lầm ân , đánh mất cả duyên.
Ta đưa Miên Miên về Đông cung.
Phụ hoàng mắng ta tâm thuật bất chính, cưỡng ép người vô tội.
Ta nhìn thiếu nữ đang nằm trong sân tắm nắng, ôm thoại bản cười đến ngả nghiêng.
Trong lòng ta, dục vọng chiếm hữu càng ngày càng mạnh mẽ.
Nàng có không cần ta.
Nhưng ta không không có nàng.
Cưỡng đoạt sao chứ?
cần nàng nguyện ý, ta có dâng cả thiên hạ cho nàng.
Phần đời lại, cầu mong Miên Miên —
mười đời bình an.
-Hoàn-