Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
“Giải .”
“Thịnh Niệm Tường.”
gọi tên tôi, giọng không còn chút dịu dàng .
“Mười … tròn mười , không một chút tin tức.”
“Tại sao?” Anh gần như gằn giọng.
“Khi anh nằm trong viện như một phế nhân, toàn thân gãy gần hết xương, bác sĩ nói thể đời sẽ không đứng dậy được!”
“Anh không cần em phải làm gì , cần em ở bên anh là được!”
“Vậy mà em lại tàn nhẫn đến thế. cơ hội ra ngoài, em bỏ rơi anh không chút do dự! Thậm chí chẳng để lại một lời nhắn!”
Giọng anh đột nhiên lớn hẳn lên, mang theo cơn đau như bị xé toạc, vang lên đến mức khiến màng nhĩ tôi ù :
“Em cố ý xuất hiện trước mặt anh hôm nay phải không? Em nghĩ anh vẫn còn yêu em à?! Hồi đó không phải em ra ngoài rồi sao? Giờ thảm hại thế , định quay về tìm anh cứu vớt à? Anh là thứ để em vứt là vứt, lại là à?!”
Câu hỏi cuối cùng đó, ẩn chứa sự tổn thương sâu kín, như một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào lòng tôi, đánh tan toàn bộ lớp vỏ bọc cố gắng chống đỡ bao nay.
“Không phải vậy! Không phải đâu!” mắt tôi không thể kìm được , ào ạt tuôn ra.
“Tôi…” Tôi há miệng định nói, cổ họng khô khốc nghẹn đắng.
ánh mắt anh chất đầy thất vọng, còn đau hơn cơn giận ban nãy, tôi cảm tim mình như bị bóp chặt.
Tôi phải giải , phải nói cho anh biết tôi không hề biến mất, tôi đã từng vùng vẫy thế ở ngoài, tôi không hề vô tình với anh.
“ , không phải như anh nghĩ! Em thật ra…”
Ngay lúc tôi gom hết dũng khí, định nói hết những uất ức chôn giấu bấy lâu.
Thì tiếng chuông vang lên, rõ ràng và chói tai.
Là tôi đang run bần bật, rung lên không ngừng!
Trên màn hiện lên dòng chữ: “Tiểu Bảo”.
Là cuộc gọi bé Niu Niu, con gái bốn tuổi của cô bạn thân Trần .
Con bé quấn tôi lắm, cứ hay mượn mẹ gọi cho tôi, gọi tôi là “mẹ Niệm Tường” bằng giọng ngọt như kẹo.
Tôi luống cuống tắt cuộc gọi không đúng lúc , ngờ run quá lại bấm nhầm nút .
“Alo? Niu Niu, bây giờ cô…”
Tôi vội vàng hạ thấp giọng, nói thật nhanh, mong nhanh kết thúc cuộc gọi.
bên kia, tiếng con bé đã vang lên ngọt lịm, rõ ràng đến mức xuyên qua khoảng không im ắng của cầu thang:
“Mẹ Niệm Tường! Tới giờ ăn cơm rồi đó ạ!”
“Mẹ ơiiii!”
Hai “mẹ ơi”, như hai tiếng sét đùng đoàng giáng xuống giữa tôi và !
Tôi thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng — luồng khí quanh anh vừa mới dịu lại đôi chút, lập tức đông cứng lại ngay giây phút “mẹ”.
Xong rồi!
Tôi ngẩng nhìn anh, hoảng hốt giải :
“Không! , em nói! Không phải như vậy…”
đã muộn.
Anh thậm chí không thèm nhìn tôi thêm lần .
Giống như đã hoàn toàn mệt mỏi với vở kịch , chán ghét người đàn bà biết nói dối là tôi.
Anh chậm rãi lùi lại một bước.
“Hừ…” Một tiếng cười nhạt khẽ bật ra, “Thì ra là vậy.”
“ vẻ mấy nay, cô Thịnh sống cũng đầy đủ quá nhỉ.” Giọng anh dửng dưng, từng chữ như dao cứa thẳng vào tim tôi.
“ ‘mẹ’ thật hay.”
“Không! Không phải vậy! Anh hiểu nhầm rồi! Con bé đó là…”
Tôi luống cuống, líu lưỡi, cố vươn níu anh, giải rằng Niu Niu là con gái của bạn thân!
không còn cho tôi bất cứ cơ hội .
Anh quay người dứt khoát, không chút do dự.
Cầu thang còn lại mình tôi.
Sự tĩnh lặng chết chóc lại lần nuốt chửng tôi.
Trong , giọng Niu Niu vẫn đang vang lên yếu ớt:
“Mẹ ơi? Mẹ ơi sao mẹ không trả lời con vậy?”
Chiếc trượt khỏi tôi, rơi xuống đất, màn úp xuống, tiếng con bé trở nên nghèn nghẹt và xa xăm.
Tôi co ro trong thứ ánh sáng xanh yếu ớt, ôm chặt gối, cuối cùng cũng không kìm được , vùi mặt vào khuỷu mình, bật khóc nức nở.
3
Tiếng gọi “mẹ ơi” non nớt của Niu Niu đã bị ngắt kết nối lúc …
Màn úp xuống nền đất, nằm đó lạnh ngắt như một tấm bia mộ, chôn vùi tia hy vọng mong manh vừa mới được thắp lên thì đã lập tức bị nghiền nát.
Ánh mắt cuối cùng của vẫn không ngừng lặp lặp lại trong tôi, như cứa sâu vào từng góc ký ức.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mới lần mò vịn tường đứng dậy, người lảo đảo như mất hồn.
Tôi đón taxi về nhà của Trần .
Cửa vừa mở ra, ánh đèn ấm áp cùng mùi thức ăn thơm lừng ùa ra khiến tôi gần như bật khóc.
“Mẹ Tường Tường! Mẹ về rồi à!”
Một bóng dáng nhỏ xíu trong bộ đồ ngủ màu hồng gấu chạy như bay đến, ôm chầm chân tôi mềm oặt như kẹo bông.
Niu Niu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngọt ngào gọi thêm một tiếng:
“Mẹ Tường Tường ơi! Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ về đúng lúc rồi! Mẹ làm món canh sườn bắp mà mẹ nè!”
Tôi nhẹ nhàng xoa con bé.
“Tường Tường!”
Trần quấn tạp dề bếp bước nhanh ra, vừa sắc mặt trắng bệch của tôi liền sững lại.
“Trời đất! Cậu làm sao ra nông nỗi ? Mau vào nhà !”
Chị không cho tôi kịp phản ứng, kéo tôi vào trong, hơi ấm trong nhà như ôm thân thể đang lạnh run của tôi.
Niu Niu dường như cũng nhận ra không khí không bình thường, rụt rè bám chặt chân tôi.
“Niu Niu ngoan, con qua phòng xem hoạt nha, để mẹ Tường Tường nghỉ chút đã.”
Căn hộ nhỏ bé ngập tràn cảm giác ấm cúng của một mái nhà.
Trên bàn cơm là ba món mặn một món canh nóng hổi, đều là những món tôi nhất.
“Ngồi xuống, uống ít canh cho ấm người trước đã.”
Trần múc cho tôi một bát canh đầy, hương thơm đậm đà lan tỏa khắp bàn ăn.
Chị ngồi đối diện tôi, cau mày hỏi:
“ chuyện gì vậy? Đừng nói là… gặp lại anh ta rồi?”
Tôi ôm bát canh ấm trong , ngón lạnh lẽo dường như được xoa dịu đôi chút.
chị hỏi vậy, mắt tôi bất chợt rơi, từng giọt rơi vào bát canh, tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Tôi nhẹ nhàng gật .
“Tên khốn đó!” Trần đập mạnh lên bàn, chén dĩa cũng rung lên theo.
Chị nghiến răng:
“Anh ta làm khó cậu đúng không? Tin mấy lời đồn linh tinh đúng không? Tớ biết mà! Gặp anh ta ở mấy nơi như vậy chắc chắn không chuyện tốt! đó cậu vì anh ta mà—”