Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
gì mà không phải cặp chính cơ, tôi và Tạ Tuỳ rõ ràng đã đăng ký kết hôn rồi mà.
Tôi thực không hiểu bão luận nói gì, có lẽ thực bị đụng đầu mạnh.
Tôi nhắm mắt lại, hy vọng thứ phiền phức kia nhanh chóng biến mất.
Một giây sau, tôi lại mở mắt ra.
Đợi đã!
Bọn họ nói gì?!
Kẹp áo sơ mi?!
3
mắt tôi dừng ở đôi chân dài thon thả của Tạ Tuỳ.
Dưới quần tây được may đo tinh tế, có thấy mờ mờ dấu vết hơi lồi lên.
Tạ Tuỳ dường như hoàn toàn không nhận ra tôi chằm chằm anh, còn cúi người xuống xoa đầu tôi.
“Thôi được, không ép em nữa.”
“Nếu thấy khó chịu, sang phòng bên gọi anh, nhé?”
Theo động tác cúi người, quần tây ôm sát đùi anh, làm nổi bật đường nét của đùi.
dây kẹp vốn lờ mờ, giờ đã lộ rõ hoàn toàn.
Đúng là kẹp áo sơ mi!
những bão luận kia là thật sao?
Khi tôi hoàn hồn lại, Tạ Tuỳ đã quay người chuẩn bị ra khỏi phòng.
“Khoan đã!”
Tôi đưa tay ra ngăn anh lại.
Ban đầu nắm vạt áo tây của anh.
Nhưng trong nóng vội, tôi đã nắm dây bí mật qua lớp quần tây.
Tạ Tuỳ lập tức cứng đờ người, quay lại tôi mắt không tin nổi.
Tôi bị mắt của anh làm cho nóng bừng mặt, buông tay ra.
Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên “bép”.
Bàn tay gây rối trốn chạy bị Tạ Tuỳ nắm , nhẹ nhàng kéo lại.
Cả người tôi bị Tạ Tuỳ ôm lòng, bàn tay to lớn của anh đặt lên tôi.
“Tiểu … em làm gì ?”
Giọng của Tạ Tuỳ trong trẻo đầy nam tính.
Nhưng lại phủ một lớp trầm khàn.
Khiến người nghe thấy ngứa ngáy trong tai.
“Em, em…”
Chưa kịp mở miệng biện minh, anh đã hôn lên môi tôi.
Nhẹ nhàng như cánh bướm, giống như thăm dò.
Khi tôi nhận ra, tôi đã vòng tay ôm cổ anh.
Giang ơi Giang à.
Mày đúng là gan to tày trời!
Tạ Tuỳ dừng lại một chút, rồi hôn sâu hơn.
Anh bế tôi bên giường, đặt tôi ngồi lên đùi mình.
Cho khi bị vật gì đó đè lên, tôi mới thở hổn hển đẩy anh ra một chút.
“Chìa khóa… cấn chân em đau .”
Tạ Tuỳ buông tôi ra, giọng nói khàn khàn không thường.
“Đã nói không phải chìa khóa rồi.”
là kẹp áo sơ mi sao?
“Anh trai.” Tôi nuốt nước bọt: “Em muốn xem.”
“Được không?”
4
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh mức có nghe thấy kim rơi.
Biểu trên mặt Tạ Tuỳ thay đổi liên tục.
Một sau, anh mới khó khăn lên : “Tiểu …”
“Em xem thôi, không sàm sỡ gì anh đâu!” Sợ anh từ chối, tôi vội vàng đảm bảo: “Em muốn xem nó có gì khác so những khác thôi.”
Tạ Tuỳ nhíu mày: “Em đã xem của nhiều người rồi sao?”
“Chưa xem qua nên em mới không được đấy.”
“?”
“Em thường đàn ông…” Tạ Tuỳ có vẻ khó nói: “ thứ à?”
đúng thôi.
Tạ Tuỳ biết tôi là hay tranh.
Cụ những gì, có lẽ anh không rõ lắm.
“Ừm, dạo em tranh có kẹp áo sơ mi.”
“Anh có làm người mẫu cho em được không?”
ảnh người mẫu trên mạng, tôi luôn thấy thiếu thiếu gì đó.
Tôi nhớ Tạ Tuỳ từ nhỏ đã chơi bóng rổ.
Đường nét cơ đùi chắc chắn sẽ mượt mà và săn chắc.
Cơ bắp cứng rắn ưu việt, khí chất lạnh lùng cấm dục, kết hợp kẹp áo sơ mi thanh lịch gợi …
Nghĩ thôi đã thấy mlem mlem nhỏ nước dãi rồi…
“ em muốn xem kẹp áo sơ mi?”
“Vâng, đúng rồi!”
Không hiểu sao, tôi thấy Tạ Tuỳ có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Anh xoa xoa thái dương, giọng nói nhỏ mức khó nghe: “Anh còn tưởng…”
Hả? Tưởng gì cơ?
[Hahaha cứu, Tạ Tuỳ không phải nghĩ rằng cô ấy muốn xem “chiêm chiếp” của anh chứ!!]
[Tạ Tuỳ: Tuy không hiểu nhưng… xem được xem được.]
Đọc bão luận, lại nghĩ biểu khó tả của Tạ Tuỳ nãy.
Tôi lập tức thấy xấu hổ.
Vội vàng giải thích Tạ Tuỳ.
“Anh trai, em không phải muốn xem đó!” Tôi lắp bắp: “Em thực không làm gì đâu…”
“…Tiểu , chúng ta đã kết hôn rồi.”
Tạ Tuỳ nhẹ nhàng ngắt lời tôi, mắt không rời khỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Em biết mà.”
Tạ Tuỳ mím môi, không nói thêm gì.
Thay đó, anh nắm tay tôi, từ từ đặt lên khóa kim loại ở mình.
mở miệng, lại như hải yêu mê hoặc.
“Ý anh là, em muốn làm gì anh được.”
“Cởi ra đi.”
5
kẹp áo sơ mi màu đen thuần.
Một đầu cố ở vị trí phía trên đùi Tạ Tuỳ.
Có lẽ do cả ngày hôm nay dài, hoặc có da anh trắng.
Phần da bị kẹp chặt, da hơi hằn màu hồng nhạt.
Đầu kia cố ở gấu áo sơ mi, áo phẳng phiu hoàn hảo tôn lên vòng thon gọn và săn chắc.
Đồng thời che đi một số thứ mà lẽ ra tôi không nên .
Nhưng tôi vẫn thấy.
Không tránh khỏi.
ấn tượng.
Giang tôi có chút dám nghĩ dám làm nhưng không nhiều lắm.
kiên trì được khoảng nửa phút, tôi đã vội vàng lảng tránh mắt, mặt đỏ bừng cầm áo choàng tắm bên cạnh.
Có lẽ tôi thật mất trí rồi.
Khi nhận ra mình làm gì, tôi đã bỏ qua bàn tay Tạ Tuỳ đưa về phía mình, vội vàng quấn quanh anh.
Tôi lúng túng muốn rút lui nhưng lại bị một cánh tay vòng qua.
Tạ Tuỳ kéo tôi lòng.
“Không xem nữa à?”
“Ừm… đủ rồi.”
Trời ơi, tôi lại bắt đầu nói lắp từ khi nào ?
“Như là đủ rồi sao?” Tạ Tùy như thật không biết xấu hổ, hỏi: “Không cần à?”
Tôi lắc đầu loạn xạ: “Không cần, em nhớ kỹ rồi.”
Trên đầu vang lên cười khẽ: “Ừm, Tiểu tuyệt .”
Tôi ngẩng đầu theo nói, đối mặt mắt sâu thẳm của Tạ Tuỳ.
Bão luận lập tức cuộn trào.
[Chít tịt, cốt truyện cook độ nào rồi thế ? Sao đột nhiên lại phát triển như thế ?!]
[Tôi nhớ nguyên tác đâu có cảnh Tạ Tuỳ như , đã cải biên rồi sao?! Tác giả cuối cùng lạc lối rồi sao?!]
[Ụ một đi, coi như là vì tôi! Tôi thật ủng hộ Tạ Tuỳ!]
[Ụ thật nhiều đi, please!]
[Lầu trên có im lặng không, tôi không thích mấy cặp không chính thức đâu.]
[Không ụ được đâu, nam chính sắp xuất hiện rồi!]
Như một lời cảnh báo trước.
Đúng tôi bị dục vọng làm mờ mắt, nhón chân muốn tiếp tục chiếm hời Tạ Tuỳ.
chuông điện thoại phá vỡ không khí mờ ám.