Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Cũng may nhờ có thằng em cao 1m89 của tôi, việc cực hiệu quả, không để sự gượng gạo kéo dài quá lâu, tôi còn chưa kịp bóp nát cái cốc giấy cậu ta đã quay lại.

Viên Khởi dặn dò Di Xuyên cách uống thuốc, nói tôi: “Ngày kia tôi trực, nhớ tái khám.”

2.

Truyền nước ở trạm y tá bệnh viện , tôi dựa vai Di Xuyên thiếp đi trong mệt mỏi.

Mơ mơ màng màng truyền dịch, bị Di Xuyên kéo nhà trời đã hơn tám giờ sáng.

Tôi xin nghỉ sếp, uống thuốc , mặc kệ cậu em lải nhải, chui phòng ngủ trùm chăn ngủ một giấc.

Trong giấc mơ, tôi quay thời cấp ba.

Viên Khởi hồi mười đã là nhân vật nổi bật trong trường: tiền đạo đội rổ, cán sự thể của , đẹp trai lại cao ráo.

Con gái anh ấy nhiều mức có thể xếp thành hai vòng quanh sân trường, mỗi giờ thể đều có cô e thẹn xem anh ấy chơi .

Tôi vì thể chất yếu từ nhỏ, ghét nhất là tiết thể , cứ tiết là , suốt nửa năm mười.

hai, trong lúc trèo tường bị cô chủ nhiệm gặp.

Cô giáo lôi tôi phòng giáo viên mắng, tiện thể gọi cả Viên Khởi , bảo rằng cậu là cán sự thể mà để có tiết không .

cô ấy sắp xếp lại chỗ ngồi, để tôi ngồi cùng bàn Viên Khởi.

Ban , Viên Khởi chắc chắn rất ghét tôi, trong mắt anh, tôi là một đứa rắc rối chuyên gây chuyện.

Tôi vẫn tìm mọi cách thể , vài lần còn bị tôi dụ được, sau đó anh ấy canh tôi, tới tiết thể là chẳng buồn nghe tôi giải , trực tiếp xách cổ tôi ra sân.

Anh ấy chơi quăng áo khoác tôi giữ, giáo viên yêu cầu chạy bộ, nhảy xa, gập bụng – anh nhất định cặp tôi, giám sát tôi bài tập.

sau, mỗi lần đi luyện tập hay thi đấu, anh cũng đều lôi tôi theo.

Cứ thế, đại rằng tôi và Viên Khởi là một cặp.

Hoa khôi – Diêu Doanh Doanh cũng bất ngờ thân thiết tôi, lời nói đầy ẩn ý hỏi quan hệ giữa tôi và Viên Khởi, thỉnh thoảng còn cùng tôi ra sân xem anh ấy chơi , giúp tôi đem nước cả đội.

Một lần anh ấy đưa tôi nhà, tôi ngập ngừng hỏi: “Anh có nghe tin trong không?”

Viên Khởi hỏi lại: “Nghe , ?”

“Nếu vậy, sau này anh đừng đưa tôi nữa, cũng đừng kéo tôi đi cùng. Nghe nói tin nhiều nhất là chỉ kéo dài 72 ngày, chắc cũng không ảnh hưởng gì tới anh.”

Tôi nghĩ mãi, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói ra.

Anh đột nhiên lạnh mặt: “Nếu nói tin đó là do anh tự truyền ra ?”

“Hả?” Tôi như đứt dây thần kinh, không hiểu nổi anh nói gì.

“Vậy… anh lại tự truyền tin mình?”

“Vì anh muốn một con ngốc biết rằng anh cô ấy. Anh muốn được gặp cô ấy mỗi ngày.”

Anh quay lại, hai tay đặt lên vai tôi, ép tôi dựa tường, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm: “Đột nhiên tỏ tình, anh sợ con rùa nhát gan đó sẽ rụt mai mất, nên chỉ có thể dùng cách này xem con nhát gan kia có chịu nổi không.”

Tôi cúi ấm ức: “Tôi đâu rùa, cũng không đồ nhát gan.”

Anh bất lực: “ em cứ được điểm cục vậy? Trọng điểm không là – anh em, em có muốn gái anh không?”

anh đều rất giỏi giang… em… em không xứng đáng.”

Tôi không dám nhìn mắt anh.

Viên Khởi thở dài: “ khác giỏi cũng chẳng liên quan anh, nhưng em dù thế nào anh cũng .”

Anh ngừng lại một chút nói: “Vậy, em có đồng ý gái anh không?”

“Em đồng ý…” Tôi đáp khẽ, trong lòng như sa mạc khô cằn bỗng chốc nở đầy hoa.

3.

Viên Khởi là một trai rất tuyệt vời.

Nhưng tôi lại không một gái tốt.

Anh chăm sóc tôi tỉ mỉ từng li từng tí.

Buổi sáng mang đồ ăn sáng tôi, nhớ của tôi, kỷ niệm hay lễ tết gì cũng không quên, trong ghi chú toàn là chuyện của tôi.

Muốn tặng tôi hoa, sợ tôi khó giải bà ngoại, anh tặng hoa tất cả các hộ trong hẻm nhà bà.

Nhờ Diêu Doanh Doanh gọi điện bà ngoại tôi nói tôi đang ở nhà cô ấy, lén đưa tôi đi ngắm băng.

Sinh nhật tôi tặng cả một lọ đầy giấy do chính tay anh gấp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương