Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ngồi xuống giường tôi: “Anh biết em chưa bao giờ dối, vậy chắc chắn là em nhận được anh ở Diêu Doanh Doanh. … anh chưa biết đến đó.”
Anh nhìn tôi thẳng thắn: “Anh có một gái – chính là em. Em là nốt chu sa, là ánh trăng trắng, là đêm qua, là bông tuyết hiên nhà anh. Mười rồi, mỗi một ngày trong mười , anh đều hối hận ngày đó buông lời chia tay.”
Anh chậm rãi : “Hôm đó em bỏ đi, anh bình tĩnh lại, nhận em không mang ô, liền cầm ô chạy xuống tìm. Ai ngờ vấp cầu thang, ngã lăn, rồi bất tỉnh.”
“Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, mắt không nhìn thấy nữa. Bác sĩ có m.á.u tụ chèn ép dây thần kinh thị giác, phải chờ tan m.á.u mới có thể phục hồi.”
“Anh muốn em, muốn , muốn biết em có biết chuyện để tới thăm anh không, mong chúng ta có thể làm hòa. cảm ứng, anh không biết bấm đâu cả.”
“ đó lớp trưởng mấy tới thăm anh, có cả Diêu Doanh Doanh. Anh nghĩ thân em, nên nhờ giúp, giải thích anh mất liên lạc, hỏi em giận không, không đến thăm anh.”
“ bảo không được, em xóa anh rồi.”
“Gần hai tháng , mắt anh mới khỏi. em hay đều báo số không tồn tại. Trong nhóm lớp không thấy em, mạng xã hội thì xóa sạch, học cũng không liên lạc được em. Anh ngồi chờ rất lâu trước hẻm nhà em, không gặp. Có lúc anh tưởng ba nhau là giấc mơ, em là anh tưởng tượng .”
“ anh thi lại đại học, đăng ký đúng trường em là ước mơ. suốt đại học, anh vẫn không tìm được em.”
Anh ôm lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi: “Dương Dương, đừng cãi nhau nữa được không? Đời mấy mười đâu, anh không muốn lại mất em nữa.”
Tôi cảm nhận được nước mắt anh thấm vào da tôi, lòng mềm nhũn .
Tôi đáp: “Ai cúi đầu trước là chó con.”
“Gâu.”
11.
Chu Di Xuyên thấy tôi và Viên Khởi cùng bước từ phòng tôi mà không hề ngạc nhiên, điều này thật chẳng giống Chu Di Xuyên chút nào.
Chu Di Xuyên Viên Khởi một ánh mắt áy náy: “Anh Viên, vất vả anh rồi, em cũng không ngờ chị em say rượu lại phát điên dữ vậy.”
Phát điên say rượu? Tôi nhớ là mình bị mất trí nhớ tạm thời.
Tôi hỏi Viên Khởi: “Hôm qua em làm loạn gì ?”
Anh cười: “Cũng không có gì đâu, là cứ ôm lấy anh, hôn hết này đến khác. Di Xuyên định em về, em cứ níu anh không buông, nhất quyết bắt anh ở lại em.”
Tôi ôm trán, thôi, bỏ rượu đi, gái à.
Chu Di Xuyên gương mặt vừa trong sáng vừa ngu ngốc : “Chị, chị anh Viên giống trai cũ của chị, chị có trai cũ ? em không biết? Chị thích anh Viên rồi phải không? lại nắm tay anh ? Tần Lạc Dương, tai chị đỏ hết rồi kìa!”
“Im đi!” Tôi muốn kiếm cuộn băng dính, dán chặt miệng nó lại.
Điều đau khổ nhất khi say rượu không phải là cơn đau đầu, mà là có kể lại chi tiết những gì mình làm khi say khiến bản thân muốn “độn thổ” không biết bao nhiêu .
Viên Khởi mỉm cười nhìn cảnh tôi và Chu Di Xuyên náo loạn, nhẹ nhàng tách bọn tôi như không có chuyện gì.
Chu Di Xuyên, cái miệng lớn không biết giữ, ngay lập tức đăng tôi và Viên Khởi ở nhau lên nhóm gia đình.
Nhóm lập tức nổ tung, mẹ tôi, cậu tôi, dì cả thay phiên nhau video, oanh tạc không ngớt.
Chu Di Xuyên Tiểu Vy: “Chúng ta sắp được cưới rồi! Tần Lạc Dương sắp gả ngoài! Anh cũng được cưới em rồi!”
Chu Di Xuyên, cảm ơn cậu rất nhiều nhé.
Tôi nhìn mẹ cứ liên tục đến, đau đầu chẳng muốn bắt máy.
Viên Khởi liền cầm lấy của tôi, trò chuyện mẹ tôi.
Không thể không công nhận, Viên Khởi rất giỏi làm ta vui vẻ, một lát lại tôi, mẹ tôi kia bắt đầu tính xem lúc nào thì gặp thông gia được.