Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Thế rồi cứ thế mơ màng sống qua ngày, đến lúc tròn 30 ngày đến hẹn phải đến cục dân chính.
Tại , tôi nhìn thấy một Phương Hảo hoàn toàn khác trước.
Vẫn là kiểu quần áo không mấy thời thượng, nhưng mặc trên cô ấy lại mang một cảm giác rất khác.
Cô ấy gầy đi nhiều, cũng đẹp rất nhiều.
Làm tôi bất giác nhớ lại con gái mà tôi từng yêu.
Tôi mừng rỡ hiện rõ trên , vội vàng bước lên đón:
“Vợ ơi, đến rồi à? Anh biết anh sai rồi, đừng ly hôn với anh có không?”
Phương Hảo lùi lại một bước, ánh mắt bình thản nhìn tôi:
“Giờ chúng ta ly hôn rồi, tuy còn thiếu một bước cuối, nhưng cũng gần xong rồi — chẳng phải chính miệng anh câu sao?”
Nghe cô ấy vậy, tôi càng thêm kích động. Cô ấy còn để ý lời mỉa mai của tôi, chứng tỏ trong vẫn còn quan tâm.
tôi cố gắng dỗ dành, có thể kéo cô ấy quay lại.
Tôi khuỵu gối xuống, quỳ trước cô ấy.
Nhưng cô ấy lại lạnh lùng buông một câu:
“Vương Tử Thần, đừng để tôi khinh thường anh.”
Trong tôi càng hoảng , vội vàng chạy theo cô ấy, vừa đi vừa gọi:
“Phương Hảo, anh sai rồi, anh không muốn ly hôn nữa.”
Đúng lúc , tôi dẫn con đến.
Giọng bà vang khắp cả đại sảnh, mạnh mẽ như tiếng chuông:
“Ly ly! Ly rồi con tôi còn tìm tốt , đẹp là đằng khác! Nhưng cháu tôi cô đừng mơ là nó sẽ theo cô, nó là mạch sống của nhà họ Vương chúng tôi!”
tôi vừa mở miệng gây chuyện, tôi chợt một chiêu.
Tôi liền với Phương Hảo:
“ muốn ly hôn cũng , nhưng con phải với anh!”
Phương Hảo thương con , từ nhỏ đến lớn gần như không rời nửa bước.
Tôi không tin cô ấy nỡ chia xa với con .
Nếu cô ấy muốn con , vậy chắc chắn sẽ không dám ly hôn với tôi.
Tôi tự khen bản thân vì một chiêu cao tay.
ngờ còn chưa kịp đắc ý, Phương Hảo không chút do dự :
“, tôi đồng ý để con với anh. Tôi chuẩn lại thỏa thuận ly hôn rồi, ký lại đi.”
“… gì cơ?!”
Nụ cười của tôi cứng đờ trên .
Sao có thể như thế ?!
Tôi thực sự không cam tâm, không tin Phương Hảo lại sẵn bỏ con.
Dường như để giải thích cho tôi hiểu, Phương Hảo cúi xuống trước con :
“ , con có muốn không?”
Nhưng lại giơ đồ chơi lên, ném mạnh vào cô ấy —
“ xấu cút đi! Con không , không ! đi đi!”
Phương Hảo tránh cú đánh của con, nhưng trong mắt thoáng qua nỗi đau và buồn bã.
Tuy vậy, giọng cô ấy vẫn kiên :
“Vương Tử Thần, anh tôi không nữa, con tôi cũng không . Mau ký tên đi, đừng làm chậm trễ thời gian tôi nhận đơn hàng.”
Tôi hoảng hốt, tim như bóp nghẹn từng nhịp.
“Không ly hôn! Tôi không đồng ý ly hôn! Phương Hảo, cả đời là vợ tôi!”
“Vợ à, đi giao đồ ăn vất vả lắm, về nhà đi, anh sẵn nuôi mà…”
Tôi vừa khóc vừa lao tới níu lấy tay Phương Hảo.
Phương Hảo nhổ một bãi nước bọt:
“Nuôi tôi? gọi là sống dựa, ngửa tay xin ăn, tôi câu của anh lừa quá đủ rồi, còn muốn tôi tự chui đầu vào hố lửa nữa sao?
“Vương Tử Thần, anh không muốn ly hôn đúng không?”
Tôi “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, níu lấy ống quần của cô ấy:
“Không muốn! Anh không muốn ly hôn với …”
Phương Hảo tát thẳng vào tôi một :
“Buông ! Vương Tử Thần, anh làm tôi thấy ghê tởm!”
Lúc , trong tôi — cô ấy chịu đừng ly hôn, thêm mấy tát cũng chẳng sao.
Nhưng cô ấy lại :
“Cuộc hôn nhân , tôi phải chấm dứt!”
Bảo vệ tiến tới kéo tôi , còn tôi cạnh không ngừng mắng chửi:
“Con à, con giỏi giang như vậy, thiếu gì đàn bà muốn con! Con đàn bà đáng là thá gì, là đồ đàn bà rách nát!”
Tôi như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Miệng lẩm bẩm:
“Không đâu… sẽ không có chịu con đâu… tụi con gái giờ cũng yêu tiền…”
Nhưng điều làm tôi đau , lại là ánh mắt kiên quyết của Phương Hảo.
Ánh mắt ấy như muốn : ‘Dù thế nào tôi cũng sẽ ly hôn với anh, tôi chuẩn sẵn sàng cho cuộc chiến dài lâu rồi.’
12
Không biết quay lại cảnh tôi quỳ gối cầu xin Phương Hảo và đăng lên mạng, còn chế thành video meme cắt ghép kiểu nhạc nhố nhăng.
Dân mạng chút là lập tức ghép tôi với tên “Anh cao quý mỗi tháng 1 vạn”.
đồ Trương Vân Vân cũng hùa theo, đăng đoạn ghi âm buổi gặp gỡ của tôi và cô ta lên mạng, tranh thủ kiếm chút độ hot địa phương.
Thế là danh hiệu “Anh cao quý” của tôi coi như đóng đinh rồi.
lại trước kia tôi có nhà có xe, có vợ đảm đang, có con , có công việc ổn , thể diện đủ đầy.
Còn bây giờ, đường phải đội mũ, cúi đầu mà đi.
Đến công ty, tai toàn nghe thấy tiếng bàn tán cười cợt xung quanh.
Khách hàng chốt cũng lấy lý do “hình ảnh cá nhân có vấn đề” mà đổi phụ trách.
Sếp mượn danh “quan tâm”, điều tôi sang bộ phận chẳng để ý đến.
Tiền lương cắt giảm một nửa, đến mức trả góp căn nhà cũng không đủ.
Tôi còn cách vay mượn khắp nơi.