Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta còn phải đợi lăm ngày nữa mới có thể về nhà.
lăm ngày.
Mỗi ngày ta ở đây đều dài tựa một năm.
Ta phải qua lăm ngày này thế nào đây?
Tiêu Lẫm ôn tồn mở lời: “Ấu Gia, thái y đã bắt mạch cho nàng rồi, thân thể nàng không có gì đáng ngại, cứ yên tâm tịnh dưỡng.”
Hắn khựng lại một chút, cẩn trọng hỏi ta:
“Ấu Gia, tay nàng nên trong suốt, là vì cái hệ thống mà nàng nói đó sao?”
“Nàng sẽ hoàn toàn nên trong suốt rồi biến sao?”
Trong mắt hắn ngập tràn lo lắng, dường như rất sợ hãi việc ta sẽ biến .
Dường như, rất quan tâm đến ta.
Làm sao có thể chứ?
Hắn căn bản chẳng quan tâm gì đến ta, hắn chỉ quan tâm đến Thẩm Thiển Thiển.
Hắn hỏi như vậy chỉ là tò mò về tồn của hệ thống mà thôi.
Ta cười tự giễu, xoay người đi, không thèm để ý đến hắn.
Thẩm Thiển Thiển đứng sau lưng Tiêu Lẫm im lặng hồi lâu, lúc này đột lên :
“Thiếp thân nghe nói trong dân gian có huyễn cảnh huyễn thuật, thời Đường cực kỳ thịnh hành, có thể huyễn hóa ra bất cứ vật gì, cũng có thể khiến người ta biến không dấu vết, tỷ tỷ xuất thân dân gian…”
Ả ngừng lại.
Ý tứ ngoài lời: Ta dùng huyễn thuật để biến cơ thể thành trong suốt.
Một lát sau ả khẽ thở dài:
“Tỷ tỷ, tỷ chỉ cần ngoan ngoãn xin lỗi muội, sai với Điện hạ, Điện hạ nhất định sẽ tha thứ cho tỷ, khôi phục ngôi vị Thái tử phi cho tỷ mà.”
“Tỷ tỷ hà tất phải làm huyễn thuật Điện hạ chứ? Còn Điện hạ là có hệ thống gì đó, nếu có thật, sao tỷ tỷ không bảo hệ thống đón tỷ đi bây giờ?”
Khí lạnh quanh người Tiêu Lẫm đột ngột tỏa ra.
Hắn quát lạnh một , đứng phắt dậy.
“Lâm Ấu Gia, ngươi lại cô!”
Ta siết chặt góc chăn, không thèm để ý đến một chút nào.
Tiêu Lẫm nén giận: “Lâm Ấu Gia, ngươi giải thích thế nào?”
Ta mím môi, trầm giọng đáp:
“Ta chưa từng chàng, tin hay không tùy chàng.”
Ngược lại là Thẩm Thiển Thiển đã hắn không ít.
Hệ thống trước biến đã nói với ta, Thẩm Thiển Thiển có người trong khác, đứa con trong bụng ả là của kẻ khác.
Sở dĩ ả quay lại bên cạnh Tiêu Lẫm, chỉ là để Tiêu Lẫm giúp ả lật lại bản án.
Tình lang kia của ả hiện giờ vẫn ở Giáo Phường Ty, đang làm cầm sư nổi danh nhất.
Nhưng ta sẽ không nói cho hắn biết, ta vui vẻ nhìn thấy hắn bị người ta phụ bạc, bị người ta đùa giỡn.
Ta nhắc lại nữa: “Ta chưa từng nói dối nửa lời.”
Cơn giận của Tiêu Lẫm bùng nổ:
“Vậy ngươi bảo hệ thống của ngươi ra đây, hoặc bảo nó trước mặt cô đón ngươi đi!”
Ta cũng muốn đi lắm chứ, ta vốn dĩ đã đến giờ đi rồi mà.
Nhưng hệ thống bị lỗi, ta biết làm thế nào được.
Ta im lặng không nói, nước mắt nơi khóe mắt lặng lẽ trượt xuống, ướt đẫm một mảng.
im lặng này trong mắt Tiêu Lẫm lại thành chột dạ, thành thú .
Hắn giận dữ quát: “Lâm Ấu Gia! Ngươi…”
Thẩm Thiển Thiển lúc này đột đau bụng.
“Á! Bụng của thiếp! Tiêu lang, con của chúng ta!”
Tiêu Lẫm lập tức thái y bắt mạch cho ả, thái y hoảng hốt nói:
“Thái tử điện hạ, nếu không có Cổ trùng làm thuốc dẫn, không quá ba ngày hoàng thai sẽ sảy !”
Tiêu Lẫm không chút do dự ra lệnh:
“Người đâu, vực Lâm Lương đệ dậy, tiếp tục hạ Cổ!”
6
Ta bị đám bà mụ thô bạo lôi dậy, không còn chút đường nào giãy giụa.
Lưu Ly dốc hết sức bình sinh ngăn cản nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Nàng quỳ rạp dưới đất dập đầu liên tục, khóc lóc cầu xin Tiêu Lẫm:
“Thái tử điện hạ, nương nương nhà nô tỳ vốn sức khỏe đã yếu, cộng thêm việc sảy thai và bị giày vò mấy ngày nay lại càng hư nhược không chịu nổi, làm sao chịu đựng được việc hạ Cổ chứ?”
“Cầu xin Điện hạ tha cho nương nương, cầu Điện hạ khai ân! Cầu Điện hạ khai ân!”
Tiêu Lẫm nhíu mày ra lệnh trói Lưu Ly lôi đi.
Chỉ còn lại ta mặc người xâu xé.
Căn bản không thể ra được.
Các bà mụ cởi áo ta ra, dùng con lạnh lẽo bén rạch bụng dưới của ta, đặt một con Cổ trùng xanh đen trong đó.
Vết thương ở bụng dưới như bị vô số móng vuốt xé toạc.
Khoảnh khắc Cổ trùng chui cơ thể, cảm giác như toàn thân đều bị lũ sâu bọ chiếm giữ.
Đau đớn như khoan tim rỉa xương.
Ta đau đến mức vặn vẹo cơ thể liên tục, đầy tủi nhục đầy thảm hại.
Không nhịn được gào lên: “Điện hạ! Ta đau quá!”
Trong mắt Tiêu Lẫm xẹt qua tia xót xa.
Hắn túm lấy cổ áo thái y, giận dữ quát:
“Không phải nói chỉ đau nhẹ một chút thôi sao? Sao lại đau đớn đến mức này!”
Thái y căng thẳng đáp: “Mỗi người thể chất khác nhau, nương nương e là thể chất nhạy cảm với đau đớn, thần đi kê cho nương nương một đơn thuốc giảm đau.”
Tiêu Lẫm hung hăng nói: “Cút!”
Ta đau đớn lăn lộn trên giường ôm bụng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, tóc tai dính bết.
Ta không ngừng hệ thống trong đầu:
“Hệ thống! Ngươi ở đâu! Mau tiêm cho ta một mũi giảm đau!”
Không ai trả lời.
“Hệ thống! Ngươi mau ra đây!”
Ta rất nhiều rất nhiều .
Đều không có ai trả lời.
Ta đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm.
không bằng chết.
Hệ thống bỏ mặc ta, Tiêu Lẫm lại càng chán ghét ta đến cực điểm.
sao ta còn phải chịu đựng lăm ngày tra tấn không ra hình người này?
Dù sao về cũng là chết.
Cũng là chết thôi!
Ta căn bản không có lấy một con đường !
7
Ta cắn răng ngồi dậy, vươn tay về phía bàn trang điểm.
Đám bà mụ sợ ta trong lúc giãy giụa làm bị thương.
Tất vật nhọn trong điện đều đã bị bọn họ thu đi hết.
Nhưng ta vẫn còn một món vũ khí bén.
Trong hộp trang điểm của ta, có một chiếc vòng tay có thể biến thành .
Đó là chiếc vòng phòng thân ta đặc biệt làm cho Tiêu Lẫm để công lược hắn.
Còn …
Ngày hôm đó tuyết đầu mùa chưa tan, Tiêu Lẫm phải đi biên quan tuần tra.
Ta cẩn thận từng li từng tí nâng chiếc vòng đưa cho hắn:
“Điện hạ, cái này tặng chàng phòng thân.”
“Đây là chiếc vòng có thể biến…”
…biến thành .
Ta còn chưa nói hết, Tiêu Lẫm nghe tin Thẩm Thiển Thiển bị bắt nạt ở Giáo Phường Ty liền lập tức ngắt lời ta.
“Cô không cần vòng tay gì , nàng bớt dùng mấy cái tâm tư vặt vãnh này đi, chỉ tổ làm lỡ thời gian của cô.”
Hắn phất tay áo bỏ đi.
Keng một .
Chiếc vòng trong bàn tay ta bị tay áo hắn hất văng xuống đất.
Đã bao nhiêu rồi nhỉ.
Nhẫn, túi thơm, ngọc bội, đai lưng…
Bất kể ta làm gì, tặng hắn cái gì, Tiêu Lẫm đều hờ hững vứt sang một bên.
Chưa từng để trong .
Ta mở hộp trang điểm, lấy chiếc vòng ra.
Cho nên, Tiêu Lẫm không biết…
Ta bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn, hoặc bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của chính .
Tiêu Lẫm nhíu mày nhìn ta:
“Ấu Gia nàng làm cái gì vậy? Đau thì nghỉ ngơi cho khỏe, đừng cử lung tung.”
Ta nhìn đám thị vệ cách đó không xa, cân nhắc tình trạng cơ thể hiện của .
Nếu ta ám sát Tiêu Lẫm, e là ta còn chưa chạm được người hắn, chiếc vòng đã bị thị vệ đánh rơi xuống đất rồi.
Ta nén đau, thở dài thườn thượt.
Đáng tiếc.
Đáng tiếc không thể tự tay kết liễu tính mạng Tiêu Lẫm trước chết.
8
Ta xòe bàn tay, để lộ chiếc vòng trong bàn tay.
“Điện hạ, chàng còn vật này không?”
Tiêu Lẫm nhíu mày, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Hắn hiển hoàn toàn không .
Hắn thở dài, giọng điệu mềm mỏng hơn:
“Ấu Gia, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.”
“Cổ trùng này chỉ cần ba ngày là trưởng thành, đến lúc đó sẽ không đau nữa đâu, nàng cứ yên tâm.”
Ta đột bật cười, cười đến nước mắt bắn ra tứ phía.
Tiêu Lẫm vẫn còn ta.
Vong Ưu Cổ nếu không có ngày thì căn bản sẽ không trưởng thành, mà ngày này đủ để khiến một người nên ngây dại ngu ngốc.
Ta sẽ không cho hắn cơ hội làm hại ta thêm nữa.
Ta ấn cơ quan, chiếc vòng tay trong chớp mắt biến thành .
Giọng ta vô cùng bình tĩnh:
“Điện hạ chàng nhìn xem, đây là ám khí phòng thân năm xưa ta tự tay làm cho chàng, nhưng chàng lại ném đi không chút thương tiếc.”
“Điện hạ, chàng lúc đó ấy mà, lời ta nói cũng chưa nghe hết…”
Tiêu Lẫm dường như sực ra điều gì, đột đứng chết trân chỗ.
Thần hoảng loạn lại có chút xúc .
Một lát sau, hắn chợt ra điều gì, lao mạnh về phía ta.
Ta lập tức kề lên cổ .
Da thịt trong nháy mắt bị rạch rách, máu tươi rỉ ra.
Ta ngẩng đầu cao giọng: “Điện hạ! Chàng đừng cử !”
Tiêu Lẫm chôn chân chỗ, giọng gấp gáp:
“Cô không ! Ấu Gia! Nàng đừng làm chuyện dại dột!”
“Cô ra chiếc vòng này rồi, cô mà, là lỗi của cô, cô không nên phớt lờ nàng.”
Giọng hắn ngày càng run rẩy:
“Cô không hạ Cổ nàng nữa, cô sẽ nghĩ cách khác chữa bệnh cho Thiển Thiển.”
“Ấu Gia, nàng bỏ vòng tay xuống có được không?”
mũi ta cay xè.
Cay từ khoang mũi xộc lên tận óc, cay đến mức nước mắt ta rơi lã chã từng giọt lớn.
Hắn đang làm gì vậy?
Đang níu kéo ta?
Không! Hắn đang ta!
Hắn chỉ sợ ta chết rồi sẽ không còn cơ thể thuần âm để nuôi Cổ chữa bệnh cho Thẩm Thiển Thiển mà thôi!
Ta lạnh giọng, gằn từng chữ:
“Tuyệt đối không!”
Ta cắm phập con tim, quyết tuyệt nói:
“Tiêu Lẫm! Kiếp này chàng và ta trên trời dưới đất, vĩnh viễn không gặp lại!”
Trong đôi mắt Tiêu Lẫm nổi lên sóng to gió lớn.
Hắn lao bổ về phía ta, ôm chặt lấy ta .
Hai tay cùng cơ thể đều run lên bần bật.
Thẩm Thiển Thiển thấy tình hình không ổn, vội ngã ra đất, không ngừng kêu la:
“Á! Bụng của thiếp! Điện hạ, con của chúng ta có phải xảy ra chuyện rồi không!”
Tiêu Lẫm bất .
Thẩm Thiển Thiển lại : “Bùi lang! Thiếp đau quá!”
Tiêu Lẫm nhắm mắt, không hề nhìn ả lấy một cái, chỉ lớn quát:
“Câm miệng cho cô!”
“Đau bụng thì đi tìm thái y! Còn không mau đi!”
Thẩm Thiển Thiển bị dọa cho ngẩn người chỗ, dường như quên là bụng đang đau.
Tiêu Lẫm cúi đầu, nhìn thấy máu từ ngực ta ồ ạt tuôn ra, lại thấy máu từ miệng ta từng dòng trào ra.
Hắn liên tục lau khóe miệng cho ta, nhưng phát hiện lau mãi không sạch.
Hắn rốt cuộc không kìm được gào lên:
“Không!”
“Ấu Gia! Không có cho phép của cô sao nàng có thể chết!”
“Ấu Gia! Cô không cho phép nàng chết!”
Còn trong ta lại là một mảnh bình yên.
Cuối cùng cũng, giải rồi.
rè rè của hệ thống trong đầu lại đột vang lên.
Hệ thống bất ngờ lên :
[Nhiệm vụ khiến Thái tử chọn ký chủ một giữa Thẩm Thiển Thiển và ký chủ đã hoàn thành viên mãn.]
[Chúc mừng ký chủ công lược thành công.]
9
Ta ngẩn người đờ đẫn chỗ.
sau đó, hệ thống xin lỗi ta:
[Xin lỗi ký chủ, vì hệ thống gặp cố dẫn đến thiếu hụt năng lượng, ta rơi trạng thái ngủ say, không thể đáp lại lời kêu cứu của ngươi.]
Nó tiếp tục giải thích:
[Sau ký chủ công lược thành công, ta đã thuận lợi được phần thưởng năng lượng, khôi phục vận hành lại.]
[Việc sửa chữa kênh xuyên không cũng được đẩy nhanh, chỉ cần bảy ngày sau là có thể mở lại nữa.]
[Sau ly thế giới về thế giới cũ, ký chủ sẽ được một cơ thể khỏe mạnh, cộng thêm một trăm triệu tiền vốn, coi như bù đắp của bổn hệ thống dành cho ký chủ.]
Ta vốn còn im lặng lắng nghe, lúc này không kìm được hỏi lại:
“Bao nhiêu? Một trăm triệu?”
Hệ thống trả lời dứt khoát: [Phải! Chính là một trăm triệu.]
Công lược thành công đã là ngoài ý muốn, không ngờ còn có khoản tiền đền bù khổng lồ.
Ta lại thắp lên hy vọng .
[Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi bảy ngày, đến lúc đó sẽ tự ly khỏi thế giới này.]
Ta mỉm cười: “Được.”
ta tỉnh lại nữa, vết thương ở cổ và ngực đã được băng bó kỹ càng.
Hệ thống nói nó đã sửa đổi vị trí đâm giúp ta, tránh chỗ hiểm, để ta sót.
Bởi vì chỉ có đến ngày ly thế giới, ta mới có thể về nhà.
Ta khẽ thở dài.
Làm kinh Tiêu Lẫm đang nằm ngủ gục bên mép giường.
Hắn quầng mắt thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy.
Ta kiểm tra bảng điều khiển hệ thống:
[Khoảng cách ly thế giới còn 4 ngày.]
Ta vậy mà đã hôn mê ba ngày.
Không cần để ý đến bất cứ ai bất cứ việc gì mà trôi qua ba ngày.
Thật tốt quá.
Tiêu Lẫm thấy ta nhìn hắn, thần có chút không tự .
Một lát sau, hắn mở miệng hỏi ta:
“Ấu Gia, nàng có khát không?”
Lúc này ta mới ra cổ họng khô khốc.
Khàn giọng nói: “Nước.”
Tiêu Lẫm cẩn thận bưng chén trà đưa cho ta.
Hắn muốn bón cho ta, bị ta nhẹ nhàng đẩy ra từ chối.
Hắn mím môi, nói:
“Cổ trùng cô đã cho người lấy ra rồi, cô sẽ không để nàng dùng thân nuôi Cổ nữa, nàng đừng tìm đến cái chết nữa.”
Ta vẫn không để ý đến hắn.
Thần hắn dường như có chút tổn thương.
Có chút tủi thân, có chút lạc lõng.
Nhưng ta chẳng hề bận tâm.
Ta cao giọng Lưu Ly: “Lưu Ly, tiễn Điện hạ về tẩm cung, ta muốn nghỉ ngơi.”
Lưu Ly không chút do dự mở miệng: “Điện hạ, nương nương nhà nô tỳ mệt rồi, người hãy về trước đi ạ.”
Tiêu Lẫm nhìn Lưu Ly nheo đôi mắt phượng, toàn thân tỏa ra uy áp.
Nhưng Lưu Ly không hề sợ hãi.
Một lát sau, Tiêu Lẫm nhắm mắt hít sâu một hơi, than rằng:
“Vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe, có việc thì cô.”
“Sau này, cô sẽ trông chừng Thiển Thiển không cho gặp mặt nàng, nàng cũng tránh nàng ấy một chút, cô vẫn hy vọng hai người có thể bình an vô .”
Ta không đáp lời, một lúc sau mới nghe thấy bước chân hắn rời đi.
Lưu Ly vội vàng tiến lên kiểm tra tình trạng cơ thể ta, lải nhải nói với ta rất nhiều chuyện.
Nàng nói sau ta ngất đi Tiêu Lẫm đã không ăn không ngủ canh giữ ta suốt ba ngày.
Thẩm Thiển Thiển đến bái kiến hắn cũng không gặp.
Nàng nói Tiêu Lẫm không cho bất cứ ai đến gần ta, nàng cũng không được lại gần chăm sóc ta, nàng lo muốn chết.
Nàng nói nếu ta chết, nàng sẽ liều mạng với Thẩm Thiển Thiển với Thái tử, có hy sinh cái mạng này cũng phải báo thù cho ta.