Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/802CtHlLb1

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

11

Sau khi Chu Khởi Chính rời đi, suốt cả tuần tôi không nhận được tin gì.

Trong khoảng thời gian đó, Giang Lan có gọi cho tôi hai lần.

Không hiểu sao, mỗi lần nghe cô ấy gọi, lòng tôi cứ thấy lăn tăn.

Cho đến khi biết cô ấy đã có bạn gái xinh xắn đáng yêu, tôi mới nhẹ cả người.

Tôi cứ thế đi học, lên lớp đều đặn như kế hoạch.

Không cưới được với Từ Nam, nhưng chuyện học hành thì tôi vẫn nhất định tiếp tục.

Hồi thi đại học, vì gia đình nên tôi không phát huy tốt, chẳng vào được trường ưa thích, cũng không học được ngành mình muốn.

Giờ được học tiếp, tôi rất quý trọng cơ hội này.

Bài vở nặng thật, tiếng Anh tôi cũng tạm ổn nhưng học toàn bộ bằng tiếng Anh vẫn rất vất vả.

Bận rộn như vậy, tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian để nghĩ tới Chu Khởi Chính.

Cho nên, trưa hôm đó, khi vừa ra khỏi thư viện mà nhìn thấy anh ta đứng trước mặt, tôi thật sự rất bất ngờ.

Chu Khởi Chính không tới tay không.

Nhưng thứ anh đưa tôi lại là thứ tôi chưa từng nghĩ đến.

Anh chìa cho tôi một tờ báo.

Đó là tờ nhật báo lớn nhất Bắc Kinh, gần nửa trang khổ lớn chỉ để đăng một tin này.

Ngay đầu đề in đậm:

“Tiết lộ lớn! Vị hôn thê của cố trưởng tử nhà họ Chu hôm nay rời Bắc Kinh, tuyên bố không bao giờ trở về nước!”

Bên dưới còn có mấy dòng nhỏ kèm ảnh.

“Ba năm qua, cô Triệu sống ở phòng Tổng thống khách sạn Intercontinental, được nhà họ Chu chăm sóc như ‘quả phụ trưởng tử’…”

Dù không lộ rõ mặt, nhưng qua góc nghiêng cũng thấy đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp dịu dàng.

“Phi Phi, trước đây tất cả là lỗi của anh.”

Chu Khởi Chính nắm tay tôi, chầm chậm kéo tôi vào lòng.

“Em cũng có lỗi. Chuyện gì lẽ ra em nên hỏi thẳng anh cho rõ.”

“Nhưng lỗi lớn vẫn là ở em.”

Tôi ngẩng mặt nhìn anh: “Vì em không chắc anh có tình cảm gì với em, nên mới thấy mình không đủ tư cách hỏi.”

“Còn anh, từ ngày đầu cưới em, anh đã tự hỏi không biết Phi Phi có thích anh chút nào không.”

“Nếu không thích… em sẽ không gả.”

“Nếu không thích… anh cũng sẽ không cưới.”

“Vậy là hai đứa mình cứ thế đoán nhau, thử nhau, rồi tự kết luận rằng đối phương không hề thích mình?”

“Anh cứ tưởng em chê anh khô khan nhàm chán.”

“Còn em lại nghĩ anh chỉ thấy em ngoan dễ bảo.”

Nói tới đó, Chu Khởi Chính bỗng bật cười.

Tôi định trừng anh nhưng cũng không nhịn được mà cười theo.

“Chu Khởi Chính, tại sao lại quyết định tiễn cô ấy đi nước ngoài?”

Anh trầm ngâm một lúc rồi nói thật: “Năm đó, cô ấy ở Intercontinental không chỉ gặp anh trai anh…”

Tôi chợt hiểu ra ngay: “Có phải… người cô ấy thật sự vừa gặp đã yêu là anh?”

Chu Khởi Chính không phủ nhận.

“Đừng nhắc nữa. Dù sao lúc còn sống, anh trai anh thật lòng thương yêu cô ấy. Nếu không cũng đã chẳng vì biết tâm ý thật của cô ấy mà nhất thời nghĩ quẩn tự vẫn…”

“Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn nợ em một lời xin lỗi. Vì chuyện đó mà khiến em phải chịu ấm ức.”

Tôi lắc đầu.

Nói ấm ức cũng không hẳn.

Thật ra thoáng chốc, tôi còn nghĩ nếu ngày xưa cô ấy yêu thật lòng chính anh trai anh.

Người đàn ông đáng thương và si tình ấy sẽ không chết.

Và tôi với Chu Khởi Chính cũng không đi vòng vèo một đoạn đường ngắn ngủi như vậy.

Nhưng nghĩ kĩ thì cũng có cái hay.

Nếu không nhờ vậy, với tính cứng nhắc như vậy của anh, đợi anh nói được câu “anh thích em” chắc phải chờ tới khi tôi bạc tóc.

“Chỉ nói xin lỗi là không đủ.”

Tôi kiễng chân, vòng tay ôm cổ anh.

“Phải nói ‘anh yêu em’.”

Thấy Chu Khởi Chính đỏ vành tai, tôi như vớ được kho báu, cười vui như Tết.

“Phi Phi, lời đó… phải để về nhà nói.”

“Không chịu nói, nghĩa là không yêu.”

Tôi cố ý làm mặt nghiêm.

Anh ta hơi bất lực: “Hình như anh bị lừa rồi.”

“Hả?”

“Hồi trước trước mặt bà nội em ngoan lắm.”

“Giờ anh hối hận rồi à?”

“Hơi.”

“Chu Khởi Chính!”

“Hối hận vì đã không đối xử với em tốt hơn, không cưng chiều em hơn, không khiến em vui vẻ sớm hơn.”

Anh cúi xuống hôn tôi.

“Hôm đó thấy em với sư huynh cười giỡn ở sân bay, Phi Phi, anh ghen chết đi được.”

“Thật không?”

“Ừ. Cả đêm mất ngủ. Như thằng con nít thất tình, uống rượu suốt đêm.”

Cảnh đó thật sự không giống anh chút nào.

Tôi khó tưởng tượng, nhưng tim thì ngọt lịm.

“Em không tin anh làm được mấy chuyện như vậy.”

“Nếu không thật sự xảy ra, anh cũng không tin.”

“Chu Khởi Chính!”

Tôi cười đến không kiềm được, quàng cổ anh nhảy cẫng lên.

“Em còn muốn thấy anh ghen nữa.”

Anh ta lập tức sa sầm mặt: “Em đừng có mà nghĩ mấy thứ đó.”

Nhưng về sau, Chu Khởi Chính vẫn cứ hay ghen.

Ghen với sư huynh Từ Nam.

Ghen với Giang Lan.

Về sau… ngay cả con trai của mình anh ta cũng ghen đến mức uống giấm cả thùng.

12. Ngoại truyện

Ba giờ sáng.

Năm người đàn ông ngồi ngáp ngắn ngáp dài, nhìn Chu Khởi Chính ngả người mệt mỏi trên sofa rít thuốc.

“Cậu gọi chúng tôi tới muộn vậy rốt cuộc để làm gì?”

“Uống rượu.”

Chu Khởi Chính giọng uể oải, chẳng buồn giải thích thêm.

Anh ta đẩy mấy chai rượu ra.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Lục Ly hỏi: “Này, cậu vì chuyện ly hôn mà buồn hả?”

“Ly hôn giờ cũng bình thường mà.”

“Thời buổi này không ly vài lần thì có khi còn lạc lõng ấy chứ.”

“ Cậu có hai đời hay ba đời vợ cũng chẳng ảnh hưởng đến địa vị. Ở Bắc Kinh, cậu vẫn là đỉnh kim tự tháp đấy.”

“Cô Thẩm kia cũng thật mắt mù, trèo cao được rồi còn bày đặt.”

Lục Ly lảm nhảm, Chu Khởi Chính càng nghe mày càng nhíu.

“Cậu lúc trước tự dưng cưới vợ, tôi ngạc nhiên chết. Cô Thẩm trông cũng được nhưng cũng đâu tới mức tuyệt sắc…”

“Câm miệng, cút ra ngoài.”

Chu Khởi Chính đá văng bàn trà, mắt bắt đầu lạnh lẽo.

“Được, được, không cho tụi tôi nói xấu cô ấy nửa câu.”

Lục Ly lẳng lặng ngậm miệng, rót rượu uống.

Mấy chai cạn nhanh chóng.

Chu Khởi Chính uống cạn ly này sang ly khác.

Trần Nhậm An không uống giọt nào: “ Hôm nay tôi xin kiếu, Hy Hòa ở nhà một mình sợ lắm, mai tôi còn mổ tim.”

Chu Khởi Chính gật đầu: “Về đi.”

Trần Nhậm An khoác áo đứng lên.

Triệu Kinh Trạch cũng đứng dậy: “Mạn Mạn ở nhà tôi cũng không yên tâm. Cậu đừng uống nhiều quá, để ý cái dạ dày.”

Chu Khởi Chính lại gật đầu.

Lục Ly thở dài: “Lại một thằng sợ vợ. Tụi bây toàn show ân ái trước mặt tôi – một thằng cô đơn.”

Chu Khởi Chính siết ly rượu, mắt nhìn vô định.

Anh ta uống say mèm nhưng vẫn nhớ.

Mấy năm trước, ở nước ngoài, Trần Nhậm An cũng từng uống say như chết vì một tin về Hy Hòa.

Lúc đó anh ta không hiểu.

Nhưng giờ anh ta hiểu rồi.

Suốt gần 30 năm sống, đời anh ta vô vị khô khan.

Rất sớm đã gánh trách nhiệm, học đủ thứ, biết gánh nặng mình mang.

Sau đó theo lẽ thường học hành, làm việc, tiếp quản gia nghiệp.

Ngày ngày đều là công việc.

Ngoại trừ một thứ duy nhất làm đời anh ta rực rỡ – là Thẩm Phi Phi.

Dù bận thế nào cũng cố về Chu gia chỉ để được đưa cô về.

Nhìn cô ngồi nghiêm chỉnh như học sinh nhỏ.

Nắm chặt tay áo đến nhăn nhúm vì căng thẳng.

Muốn trêu mà nói đùa cũng không biết cách.

Cứng nhắc, vụng về, cổ lỗ.

Kể cả khi cưới rồi, cô ít cười hẳn.

Anh ta không thể phủ nhận, lúc thấy cô và Từ Nam cười đùa ở sân bay, mình ghen muốn điên.

Anh ta cũng muốn được chọc cô cười, xoa đầu cô như vậy.

Nhưng khi đối diện cô, anh ta chỉ còn khô khan cứng ngắc.

Thậm chí đến chuyện gần gũi cũng vụng về làm cô khóc.

Đi công tác suốt tháng, trong đầu chỉ nhớ đến cô.

Lén nhờ Giang Lan chọn bao nhiêu thứ con gái thích để mang về.

Chưa kịp tặng, đã nhận được đơn ly hôn.

Anh nghĩ chắc cô không thích anh.

Mà thật, cô còn trẻ thế, sao lại thích một gã cổ hủ không biết dỗ dành.

Anh kéo dài không ký, mong còn cơ hội.

Nhưng cuối cùng, vẫn không nỡ làm khó cô.

Nếu ở bên anh không vui, thì để cô tự do.

Nhưng đêm cô bay đi, anh vẫn không kìm được mà chạy ra sân bay…

Chu Khởi Chính uống cạn ly cuối, nhìn đám bạn say mềm.

Anh lảo đảo đứng lên.

Nhớ lời Lục Ly chê Trần Nhậm An và Triệu Kinh Trạch sợ vợ.

Anh lại thấy… làm chồng sợ vợ cũng tốt chứ.

Anh cũng muốn làm chồng sợ vợ.

Nhưng vợ anh bỏ đi mất rồi.

Anh còn thảm hơn cả thằng độc thân như Lục Ly.

Nghĩ vậy mà vẫn gượng dậy.

Bởi Giang Lan từng nói với anh.

Sư huynh của Phi Phi… cũng như cô ấy.

Anh lập tức đặt vé sang Mỹ.

Dù gì, đó là vợ mình.

Tự đi đón về thì đã sao.

(Toàn văn kết thúc)

Tùy chỉnh
Danh sách chương