Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

12

Dân cư mận chửi um sùm. Tôi khẽ nhếch môi, bước , giẫm vệt nắng cuối ngày. lười nhác bay theo gió: “Nếu cô nghĩ vậy, tôi sẽ thu tất cả viện trợ nhà cô. Dù sao tôi tiếng kẻ hám rồi, thêm tiếng vong ơn bội nghĩa chẳng sao.”

cứng phết, trừng nhìn tôi, dứt khoát: “Thu thì thu! Ai thèm!” Cô ta thèm, nhưng cô ta, chị cô ta thì thèm rỏ dãi đó!

Hai nghe tin dữ thì hồn bay phách lạc, ba chân bốn cẳng chạy về. Họ lôi đến trước mặt tôi, bắt quỳ xuống tạ tội: “Mày quỳ xuống tao! Dập xin lỗi Đại tiểu thư ngay!”

cô ta dữ tợn véo cô ta, quát: “Làm ngay!”

thề sống c.h.ế.t chịu, nước lưng tròng ngước : “ ơi, thể chút tự trọng được ? Ai sinh bình đẳng cả, sao chúng ta phải khúm núm trước cô ta chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta tiền thôi sao?” cô ta khàn đặc, đầy vẻ bất mãn.

Tôi cười khẩy: “Thì tiền một tội à? Tôi rồi, cô muốn thì tôi ép. Từ nay về sau nhà cô còn liên quan đến tôi nữa. Còn về ơn cứu mạng chú , đành hẹn kiếp sau trả vậy.”

nghẹn họng: “Được thôi, tôi ước được thế!”

Cô ta vừa dứt lời, chị gái cô ta đang im lặng nãy giờ bỗng điên, đạp thẳng gối em : “Đại tiểu thư, nó nhăng cuội thôi, liên quan đến chúng tôi đâu ạ!”

ngã nhào xuống đất, run : “Chị!”

Chị cô ta tát thẳng mặt cô ta: “Câm miệng! Đừng vì mày mà liên lụy đến tao và !”

cô ta hoàn hồn, vội vàng gật lia lịa: “Nó đồ vong ơn bội nghĩa, còn tôi với Chiêu Chiêu lúc nào khắc cốt ghi tâm công ơn cô ạ.”

đờ . ngờ những tin tưởng nhất phản bội . Nhưng sự thật trước lợi ích, ta luôn đưa lựa chọn lợi nhất bản thân.

[ – .]

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

13

Giải quyết xong chuyện , tôi đi tìm Lục Tiện Xuyên. Sáng sớm tinh mơ, ta ôm cuốn tiếng lẩm nhẩm đọc. trong trẻo như suối, khẽ khàng chảy trôi trong màn sương.

“Rắc.”

Tôi cố tình dẫm cành cây khô: “Chăm chỉ ghê?”

ta giật quay , bối rối đứng dậy: “Đại… Đại tiểu thư.”

ta cố tỏ bình tĩnh. Nhưng bàn bối rối vò nát trang đã tố cáo sự non nớt bản thân.

Tôi chợt hứng muốn trêu chọc ta. Giẫm lớp sương đêm, tôi tiến gần, nắm lấy cổ áo sơ mi trắng tinh ta, dồn ta tường: “Nghe hôm qua thi được nhất môn Toán?”

Ngón tôi khẽ vuốt ve lớp vải gần xương quai xanh, cảm nhận cơ bắp ta lập tức căng cứng. Vành tai ta đỏ bừng, mi run rẩy gật . Hơi thở rối loạn phả mu bàn tôi.

“Giỏi lắm.” Tôi ghé sát vành tai đang nóng hổi ta, thủ thỉ: “Nhớ kỹ, vinh quang …” Môi tôi gần như chạm tai ta: “…chính vinh quang tôi!”

Lời đe dọa bỏ lửng đầy ẩn ý khiến ta nuốt khan, cuốn rơi xuống “bịch”.

[Trời ơi cứu với! này trêu hoa ghẹo nguyệt chứ huấn thị !!!]

[ rớt kìa trời ơi!]

[Đại tỷ nam chính cún con đeo vòng cổ luôn đi ạ!]

Dân cư mận đúng ai đỡ . Tôi đành rời , đề chính: “Ngày mai bữa tiệc, đi cùng tôi nhé.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương