Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi vẫn không thèm phản ứng.

Cuối cùng, Phó Văn Bân bị mẹ gọi đến phát bực, đành bò dậy dìu bà ta.

Nhưng bà ta thấy Phó Văn Bân, lập đẩy hắn ra, ra lệnh:

“Đi gọi con dâu ra hạ!”

Miệng thì lẩm bẩm: “Con dâu hạ mẹ chồng là thiên kinh địa nghĩa!”

hạ cái đầu bà! Cứ đợi đấy!

Tôi một mạch ngủ tới sáng, tỉnh táo sảng khoái, Hân ra ngoài sáng.

Ngày ngày cứ thế trôi qua suốt hai tháng, tôi thì da dẻ hồng hào tươi tắn, còn Phó Văn Bân gầy rộc như ma.

Mẹ chồng chẳng hề xót con trai, bà ta thật lòng yêu thương là thằng út Phó Văn Siêu — đứa con trai được bà ta dốc hết xương máu nuôi dưỡng.

Hễ có chút gì nhà, bà ta lại lén lút hết cho Phó Văn Siêu.

vì đi trông cho mà bị trẹo lưng, rồi bày trò về nhà tôi dưỡng thương.

Thật ra bà ta đi lại được từ lâu, ban ngày chẳng ai ở nhà thì bà ta hăng hái chiên trứng,

tối về lại giả bộ què để bắt Phó Văn Bân hạ.

Một lần, Phó Văn Bân về lấy đồ, bắt quả tang mẹ đang chiên trứng ngon lành.

Hắn sững , giận dữ chất vấn:

“Mẹ, mẹ đi lại được mà còn bắt con tối cũng dậy đỡ mẹ đi vệ sinh? Mẹ cố tình hành con hả?”

Bị vạch mặt, mẹ chồng lập giả vờ ngất xỉu.

Nhưng Phó Văn Bân làm bác sĩ, sao mà bị lừa được?

Hắn dứt khoát múc nguyên gáo nước lạnh tạt vào mặt bà ta.

Bị tạt lạnh, bà ta lập giật tỉnh lại, nổi đóa chửi hắn bất hiếu.

Kiếp có tôi hạ, Phó Văn Bân lúc cũng đứng trên đỉnh đạo đức, làm “đại hiếu tử” suốt đời.

Giờ mới mẹ được hai tháng đã không chịu nổi rồi.

Sau khi bị vạch trần giả bệnh, mẹ chồng bớt sinh sự đi nhiều, phần vì còn trông chờ vào 25 đồng trợ cấp hàng tháng của Phó Văn Bân, nên cuối cùng cũng chịu việc nhà.

Từ , Phó Văn Bân đi làm về không còn phải nấu cơm hay thức đêm hạ nữa,

quan hệ giữa hắn và mẹ chồng dần hòa hoãn, hai lại trở thành cặp mẹ con “thắm thiết” như chưa từng có mâu thuẫn.

04

Hôm được nghỉ, Phó Văn Bân đi đón ba chồng về nhà, tôi và mẹ chồng thì ở nhà chuẩn bị bữa trưa.

Mấy hôm nay thấy không khống chế được tôi, mẹ chồng cũng bớt bày trò, bà ta không kiếm , tôi cũng chẳng buồn đôi co làm gì.

Chẳng bao lâu, Phó Văn Bân đón ba chồng về, cùng với còn có hai đứa con của chồng Phó Văn Tú — Triệu Lệ Lệ và Triệu Huy.

Hai đứa nhóc bước vào cửa đã chẳng thèm chào ai một tiếng, tôi cũng mặc kệ, lười để tâm.

Kiếp chúng cũng chẳng ra gì — sau khi chồng ly hôn, vứt luôn hai đứa con cho tôi và Phó Văn Bân nuôi.

Chúng được chúng tôi nuôi lớn, hưởng đầy đủ những gì con ruột tôi có, vậy mà đến lúc trưởng thành lại quay ra vong ân bội nghĩa, còn chê trách chúng tôi cho ít, ép buộc phải mua nhà cho chúng .

Giờ cần nhìn thấy là tôi đã thấy chướng mắt rồi.

Cơm nước bày bàn, uống no nê xong, cái đuôi cáo của ba chồng cũng ló ra:

“Văn Bân à, sau để Lệ Lệ và Huy Huy ở nhà mày luôn, đi học cho tiện.”

Phó Văn Bân ấp úng, tôi thừa hắn không hề muốn.

Kiếp cũng y hệt — hắn chẳng cam lòng nhưng lại đùn đẩy cho tôi ra mặt từ chối,

để bản thân đóng vai tốt.

Giờ thì tuỳ! Anh muốn nuôi thì nuôi, còn mơ dùng tiền lương của tôi nuôi ngoài, đừng hòng!

Phó Văn Bân thấy tôi im lặng, đành ngượng ngùng :

“Ba, để con bàn lại với Huệ Phương.”

“Thảo luận gì chứ! Đàn ông là trời nhà, anh còn không làm chủ được à?”

Ba chồng nhe ra hàm răng vàng khè, tuôn ra một tràng lý lẽ rác rưởi.

Thấy tôi vẫn thản nhiên không tiếng, Phó Văn Bân còn cách gật đầu miễn cưỡng, nhận lời hai đứa nhóc.

Chiều hôm , Phó Văn Bân ba mẹ chồng về nhà chú út.

Mẹ chồng thấy lưng khỏi rồi, không muốn ở lại làm việc nhà, nhanh chóng dọn về nhà con trai út để tiếp tục làm “osin cao cấp”.

Tôi rõ mưu tính của bà ta:

bỏ đi để tôi lại tiếp tục nai lưng làm việc nhà, cơm nước cho hai đứa ngoại kia.

Đừng mơ!

Ai nhận lời thì !

05

Sau giờ làm, Phó Văn Bân hí hửng nghĩ rằng mẹ đã đi rồi, tôi sẽ lại như xưa — ngoan ngoãn chịu khó làm việc nhà.

Kết quả, bước chân vào nhà, hắn suýt nữa thì ngất.

Nhà cửa bừa bộn như chuồng heo, quần áo giày dép vứt tứ tung.

Hai đứa và hai đứa con ruột — Phó Vĩ và Phó Giai — đang ngồi phòng khách, kêu đói om sòm.

Thấy hắn về, đám như hổ đói nhào đến, thiếu nước lột da hắn ra sống.

Hết cách, Phó Văn Bân đành xắn tay áo xuống bếp nấu cơm cho lũ sói con ấy .

Còn tôi và Hân , vẫn như cũ — tối ở ngoài, xong thong thả tản bộ rồi mới về nhà, đã hơn tám giờ tối.

Phó Văn Bân ngồi sẵn phòng khách chờ chúng tôi, mắt là bãi chiến trường bát đĩa, cơm thừa canh cặn.

thấy tôi, hắn lập nổi giận:

“Quý Huệ Phương, làm sao vậy hả? Ngày cũng về nhà trễ, biến thành cái dạng gì rồi? Chẳng cho gia đình gì !”

Tôi thản nhiên:

“Tôi phải tăng ca, bao nhiêu lần rồi? Tôi mà không kiếm tiền, dựa vào cái lương ba mươi lăm đồng của anh, nhà ra đường hít gió cát mà sống à?”

Tôi cũng chẳng sợ hắn đến đài phát thanh làm ầm ĩ —

giám đốc đài là bạn nối khố với ba tôi, hắn mà dám náo loạn, lập bị đá ra ngoài.

Phó Văn Bân ngồi ôm đầu hối hận:

Giá mà ngay từ đầu chịu khai thật lương sáu mươi đồng thì đâu đến nỗi…

Nhưng giờ hắn dám , sợ tôi đòi lại số tiền .

“Huệ Phương, không thể đừng tăng ca sao?”

Hắn yếu ớt hỏi.

Tôi cười lạnh:

“Không thể! Tôi là cán bộ gương mẫu, sao có thể lười biếng được?”

Rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, tôi nghiêm nghị:

“Chủ tịch Mao đã dạy: ‘ lực cánh sinh, no mặc ấm’.

Anh đã nhận nuôi hai đứa thì mà nuôi, đừng có giở trò lấy của khác để chuộc lấy cái danh.”

xong, tôi bịt tai lại, không thèm nghe hắn oán thán.

Phó Vĩ và Phó Giai cũng xông tới mắng tôi không cho nhà cửa, thậm chí còn gào đòi từ mặt tôi.

Tôi chẳng buồn ngó ngàng đến hai đứa sói con trắng mắt , lẳng lặng vào phòng Hân , kèm con bé làm bài tập.

Thời gian sau, ngày Phó Văn Bân cũng phải tan làm sớm, cắm đầu nấu cơm giặt giũ cho Triệu Lệ Lệ, Triệu Huy và hai đứa nhỏ.

Quần áo của bọn trẻ bẩn không khác gì lăn lộn chuồng lợn.

Đặc biệt là đồ của Triệu Huy — dính đầy bùn đất lẫn phân chó, bốc mùi nồng nặc,

giặt kiểu gì cũng không hết.

Đến khi phơi khô, quần áo vẫn vàng khè, còn thoang thoảng mùi phân chó.

Triệu Huy mặc đi học, bị bạn bè chọc ghẹo ngày, bực quá, thằng nhóc về nhà trét đầy phân chó quần áo của Phó Văn Bân.

Phó Văn Bân về đến nhà, mở tủ ra đã thấy nguyên tủ đồ của bê bết phân.

giận đến mức đánh cho Triệu Huy một trận, rồi đêm, hắn dứt khoát quẳng Triệu Huy và Triệu Lệ Lệ về lại nhà ông bà nội.

Kiếp , tôi sóc chúng còn bị yêu sách đủ điều:

quần áo phải mới tinh, cơm phải mềm, thịt phải to, thậm chí nửa đêm đi vệ sinh cũng đòi tôi đứng canh.

cần tôi không làm theo, chúng liền tung tin ra ngoài rằng tôi ngược đãi.

Phó Văn Bân lúc ấy còn tỏ vẻ châm chọc:

“Trẻ con ấy mà, chẳng qua là thích chọc thôi!”

Nhớ lại mà máu điên tôi vẫn còn sôi.

Giờ nhìn thấy hắn bị trả giá như thế, thật sự hả dạ không để đâu cho hết!

06

Hôm sau, chồng Phó Văn Tú giận hầm hầm xông tới tìm tôi tính sổ.

“Quý Huệ Phương, chị dựa vào cái gì mà con tôi trả về nhà ba mẹ? Anh tôi đã đồng ý chúng rồi, chị xen vào làm gì?!”

Cô ta xồng xộc xông thẳng vào bếp.

Hôm nay tôi được nghỉ, đang định nấu tô mì gà thì con điên lại chạy tới.

“Tầm nhìn của cô có vấn đề à? Hôm qua chính anh cô — Phó Văn Bân — bọn nhỏ về, liên quan gì đến tôi? Đừng có việc gì cũng đổ đầu tôi!”

Tôi liếc xéo cô ta một cái, lười đôi co, tiện tay lấy thịt gà ra chuẩn bị nấu nước dùng.

Phó Văn Tú trừng mắt nhìn tôi, không thể tin nổi:

“Nếu không phải tại chị không chịu sóc bọn trẻ, anh tôi có chúng trả về không?”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Đã rồi, đồng ý là anh cô, không phải tôi, tìm đúng mà đòi!”

xong, tôi đẩy cô ta ra, chuẩn bị nhóm bếp.

Phó Văn Tú không xấu hổ còn dám mở miệng:

“Tôi không quan tâm, mau đi đón bọn nhỏ về, sóc tử tế vào, tôi sẽ tha thứ cho chị!”

Câu thốt ra, lửa giận tôi bùng tận óc.

Không buồn để tâm đến nồi mì nữa, tôi vung tay tát thẳng vào mặt cô ta, một bạt tai giòn tan khiến cô ta choáng váng tại chỗ.

“Tôi nể mặt cô chắc? Tha thứ cái con khỉ! Cô là cái thá gì mà tôi cần cô tha thứ? Biến ngay!”

Bị tôi tát cho choáng váng, Phó Văn Tú sững sờ không dám hoàn hồn.

Cô ta vốn thuộc loại bắt nạt kẻ yếu, kiếp ở nhà máy dệt bị đồng nghiệp hiếp, cũng là tôi đứng ra bênh vực.

Bề ngoài thì câm như hến, về nhà lại vênh váo tác oai tác quái.

Giờ thấy tôi ra mặt dữ dằn, Phó Văn Tú không dám làm càn nữa, ôm mặt chạy một mạch như trốn mạng.

Tối , Phó Văn Bân ngồi uống bát canh gà tôi nấu, mặt mày mãn nguyện.

Tôi nhân tiện kể lại ban ngày cho hắn nghe, lạnh nhạt :

“Anh còn không mau đi đón hai đứa yêu quý về đi, không lại để gái anh tới đây phát điên lần nữa.”

Phó Văn Bân nghe xong, im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng thật dài.

Mấy ngày nay, thấy tôi chủ động dọn dẹp nhà cửa, cơm nước đâu vào đấy, hắn cũng không muốn quay lại cái cảnh gà bay chó sủa đây nữa, quyết tâm không đón hai đứa về nhà.

Ba mẹ chồng đợi mãi không thấy Phó Văn Bân đón Triệu Huy và Triệu Lệ Lệ, sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Hai đứa ở nhờ thêm một ngày là nhà họ mất thêm một ngày gạo, đương nhiên họ mong ngóng đuổi được càng sớm càng tốt.

Chờ không nổi nữa, ba mẹ chồng dẫn theo Phó Văn Tú cùng hai đứa nhỏ kéo đến tận cửa tìm chúng tôi.

Tôi đã đoán nên cố tình tăng ca liên tục mấy hôm nay, đến khi về nhà thì bọn đã chờ sẵn, mặt ai cũng đen sì.

“Một đứa đàn bà, tối cũng vác xác về muộn, còn ra thể thống gì nữa?”

Mẹ chồng nheo cặp mắt ti hí lại, lườm tôi từ trên xuống dưới.

Tôi lạnh nhạt đáp trả:

“Tôi không đi làm, bà nuôi nổi tôi à? ba đứa nhỏ — Hân , Phó Vĩ, Giai — lớn tướng thế kia, bà có bỏ ra được một xu không?

Muốn tôi không đi làm cũng được, tiền đây! Không có thì đừng ở mặt dạy đời.”

về đến nhà đã nghe toàn mấy lời xúi quẩy, tôi suýt thì cười khẩy.

Ba chồng thấy vậy liền vội vã cắt ngang:

“Thôi thôi, hôm nay tụi tao tới là muốn cho Văn Tú với hai đứa nhỏ dọn vào nhà tụi bây ở.

Có Văn Tú sóc, tụi bây cũng đỡ vất vả.”

Phó Văn Bân đứng im thin thít, giả chết.

Tùy chỉnh
Danh sách chương