Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau đó mẹ tôi tức giận cầm chổi đuổi bà nội ra khỏi bệnh viện: “Cút! Cút! Từ nay đừng hòng trông con tôi nữa, cút quê đi!”
Bà nội nhìn ba tôi ánh mắt sửng sốt không tin nổi, còn ba tôi thì im lặng rồi đẩy bà nội ra khỏi cửa.
Sau đó bà nội rời đi nhưng ba mẹ tôi vẫn không có thời gian chăm tôi, thuê một rồi lắp camera khắp .
đối xử tôi không tệ, nấu ăn đúng giờ, dọn dẹp giúp tôi, đương nhiên cũng đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ.
Cảm giác đó không mấy dễ chịu, nhưng tôi còn quá nhỏ không biết diễn tả thế .
sau tôi quen được Trần Tuyên Tri, anh nói tôi: “Đó gọi là cô đơn.”
Càng lên tôi càng không thích nói chuyện, tôi không biết nói gì, không có dạy tôi cũng công nhận tôi.
Nói sai thì bị thầy cô mắng, bạn bè cười nhạo, tôi dứt khoát không nói nữa.
Trần Tuyên Tri cũng không thích nói chuyện, nhưng anh có phần tôi, anh ấy biết cách làm thầy cô vui lòng.
qua anh không muốn, vì anh không cần công nhận của giáo viên cũng không cần thừa nhận của bạn bè.
Khoảnh khắc ấy, tôi dần hiểu ra điều gì đó và bắt đầu học theo Trần Tuyên Tri.
Nếu có muốn cô lập tôi thì tôi cũng có thể tự cô lập , cần tôi học tốt là được.
Tôi và Trần Tuyên Tri quen nhau đã lâu, lâu đến mức tôi không thể phân biệt được giữa tôi là thói quen hay là tình cảm nữa.
Sau tôi mới phát hiện là cả vừa có thói quen, vừa thích nhau, cũng vừa có tình yêu nữa.
Vốn dĩ tôi là chỗ dựa của nhau, từ nhỏ đến , từ đầu tiên anh chia kẹo tôi.
Trần Tuyên Tri giàu, tất nhiên tôi cũng không nghèo, hồi học cấp ba, tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi cũng hơn ngàn tệ.
Nhưng Trần Tuyên Tri giàu đến mức khiến tôi ghen tị, trong tài khoản của anh có hơn mười triệu.
Tôi không vì tôi nghĩ số tiền đó có liên quan đến ba mẹ của anh, hơn nữa tôi cũng không dám .
Anh không muốn nói tôi cũng chưa từng gặng .
Sau đó có anh bất chợt nói tôi là mẹ anh đã mất rồi, đó là tiền mẹ để anh.
Tôi vậy còn ba anh thì sao?
Anh lắc đầu: “Anh không có ba! Ba của anh không nhận anh, ông ấy muốn lấy vợ sinh con thuê anh, để anh tự mình sống.”
“…”
Tôi không thể tưởng tượng được hoàn cảnh đó là như thế , ba mẹ tôi là bận công việc mới không chăm sóc tôi được nhiều.
Nhưng vẫn yêu tôi, ít nhất vào dịp Tết vẫn rồi quây quần bên tôi.
Sau tôi kết hôn, ba mẹ tôi nghĩ rằng lễ cưới tổ chức .
Trần Tuyên Tri có thân mà anh muốn mời không, anh mỉm cười rồi nói để anh thứ.
Đó là đầu tiên tôi gặp ba của Trần Tuyên Tri, ông ấy là một đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề bóng bẩy.
Ông ấy nhìn Trần Tuyên Tri từ trên xuống, còn Trần Tuyên Tri thì mỉm cười gọi một tiếng “ba”.
Ông ấy gật đầu: “Chúc mừng nhé.”
Tôi cực kỳ ghét ba của Trần Tuyên Tri, là cực kỳ, cực kỳ ghét.
Cảm giác như báu vật của tôi đang bị khinh thường vậy.
anh chịu đựng như thế sao? Không đáng chút !
Tôi mặc kệ, tôi ôm lấy anh: “Anh là của em.”
Suy nghĩ mấy giây rồi tôi lặp : “Anh là báu vật của em.”
Anh ngẩn , chốc lát sau thì anh mỉm cười rồi ôm lấy tôi: “Em cũng vậy.”
Phiên ngoại 2: Trần Tuyên Tri
Đã lâu lắm rồi tôi không gặp ba mình.
Trước năm tôi bốn tuổi, tôi sống ở căn cũ, trong còn có một chú chuyên trông nom tôi.
sau chú ấy bị nghỉ việc, thế là không còn quản tôi nữa.
Có một , tôi chặn ba trên đường ông ấy , muốn ông ấy ôm tôi một cái.
Ông ấy nhìn tôi, ánh mắt như thể đang nhìn thứ rác rưởi đó.
Chắc là ông ấy không muốn gặp tôi tìm một rồi đem tôi vứt đến một nơi xa.
Giống như hầu hết các cậu ấm giàu, tôi lên nhờ nuôi nấng.
Nhưng tôi không giống vì ít nhất ta còn có đó quản lý, còn tôi thì hoàn toàn không, tôi bị vứt vào một góc không hay biết, sống c.h.ế.t mặc kệ.
của tôi được trả lương cao đối xử tôi cũng không tệ.
Nhưng mà dù có tốt đến đâu thì cũng tốt được mấy phần chứ?
Phần thời gian trong cuộc đời tôi có Hạ Hà ở bên cạnh.
những câu chuyện cứu rỗi thường thấy, Hạ Hà không một mặt trời nhỏ, cô ấy không hoạt bát cũng vui vẻ gì.
Mẹ của cô ấy từng nói tôi thế , đứa mặt mũi đều u sầu như trái mướp đắng nhỏ.
Nhưng mướp đắng nhỏ cũng đâu có sao!
Bên cạnh trái mướp đắng nhỏ vẫn còn có một trái mướp đắng nhỏ , không một mình, như vậy là đủ tốt rồi!
Khi tôi kết hôn, tôi vẫn mời ba đến dự.
Tôi chưa từng nghĩ ông ấy sẽ thực đến dự.
Hồi nhỏ tôi từng hận ông ấy, nhưng lên rồi không còn hận nữa, cũng còn quan tâm nhiều đến ông ấy nữa.
Hôm đó ông ấy đến, tôi ngạc nhiên.
Dù sao thì tôi cũng đã còn nhớ rõ cuối gặp ông ấy là khi nữa.
Nhưng Hạ Hà để ý, mà chuyện khiến tôi vui.
Tôi thích việc Hạ Hà để tâm đến tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy mình đang được yêu thương.
Tôi hạnh phúc!
(Hoàn toàn văn)