Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

9

Không biết bao lâu, Lương Hạc đột nhiên sát vào, cằm tựa lên vai tôi.

Khóe mắt vương men say.

Lông mi lướt má tôi, ngứa ngáy, tim cũng ngứa ngáy theo.

Chậm chạp nắm lấy tay tôi, như chơi đùa mà véo đầu ngón tay tôi.

Anh đột nhiên sát hơn , gần như dán vào tôi, luôn thấy anh tủi thân: “Quan Dĩ Dĩ—”

Không kìm được vào má anh: “Lương Hạc, cậu say rồi.”

“Ừm~” Anh khẽ rên một tiếng, lắc đầu, tiếp tục say sưa cọ vào người tôi: “Cậu vừa nãy cứ nhìn Khương Thiệu mãi.”

“Tôi không có.”

“Cậu nói dối, tôi đều nhìn thấy rồi.” Anh không chịu buông tha: “Cậu thích cậu ta à?”

Tôi lắc đầu.

Anh ngoan ngoãn nhắm mắt: “Không được thích cậu ta.”

Ngón tay nắm chặt đến nhăn nhúm, tôi giả vờ bình tĩnh: “Cậu quản nhiều quá rồi đấy.”

“Không có đâu.” Anh bĩu môi: “Chẳng lẽ tôi không đẹp trai bằng cậu ta sao?”

Tôi quay mặt đi: “Cậu đẹp trai.”

Anh vui vẻ như một kẻ ngốc, ôm cánh tay tôi tiếp tục.

Lương Hạc khi say trông kỳ lạ, hoàn toàn khác với thường, thậm chí còn giống một đứa trẻ con.

Nhưng… yêu.

Tôi không kìm được xoa đầu anh.

Khương Thiệu gọi tôi: “Quan Dĩ, cậu đừng quá !”

“Cậu ấy say rồi.”

Cậu ta tiếp tục chế giễu: “Người này ngàn chén không say, cậu đúng là dễ lừa.”

Tôi lười không thèm để đến cậu ta .

Đột nhiên bên dưới có một dòng nhiệt chảy , sống lưng tôi cứng lại.

“Quan Dĩ Dĩ.” Lương Hạc lại tôi, tôi không để đến anh.

Là một dự không lành, trong lòng tôi hơi rối bời.

Anh lập tức tỉnh táo lại, giữ chặt vai tôi: “Cậu nói cho tôi biết, sao thế?”

Tôi c.ắ.n môi, bất động.

Anh lo lắng đi đi lại lại: “Rốt cuộc là sao thế? Cậu có tin tôi.”

“Tôi, tôi… cái đó đến rồi.”

Anh ngây người một lúc rồi phản ứng lại, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

“Hoảng gì chứ, tôi đi cho cậu.”

Anh cởi khoác đưa cho tôi: “Cứ lót tạm đi, tôi màu đen, không nhìn thấy đâu.”

Tôi không hiểu sao lại thấy ngại: “Nhưng mà…”

giặt, cứ dùng tạm đã.”

Tôi nhìn bóng lưng anh, đâu còn dáng vẻ say rượu .

Anh đưa tôi đến một căn hộ.

“Vừa mới cho người mang quần đến, cậu có ngủ đây, tôi về trường.”

“Hoặc lát tôi sẽ cho người đưa cậu về trường.”

Thay quần xong, tôi lặng lẽ nhìn anh.

“Tại sao lại giả vờ say?”

Hơi tức giận một chút, uổng công tôi tin anh như vậy.

Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của anh lấp lánh: “Không giả vờ say thì làm sao dính lấy cậu được chứ?”

Trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn, tôi nuốt bọt: “Tại sao lại muốn dính lấy?”

Anh cúi người: “Cậu nói xem? Quan Dĩ Dĩ?”

Lau đi vết khóe môi tôi: “Đương nhiên là thích cậu.”

Tôi chiến thuật uống hết hai ly , mí mắt run rẩy.

Anh từng bước ép sát: “Còn cậu thì sao?”

“Không thừa à?”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng trong tay.

“Lương Hạc, cậu say rồi.”

đó hoảng hốt đứng dậy.

Anh nắm lấy tay tôi, khẽ thở dài.

“Tôi đưa cậu về.”

10

Rõ ràng không có cãi vã, nhưng tôi và Lương Hạc dường như rơi vào chiến tranh lạnh.

Mặc dù có vẻ như là do tôi đơn phương.

Anh vẫn gửi tin nhắn, tôi chọn lọc trả lời, nhưng vẫn luôn tránh mặt.

Không ai nhắc lại câu “thích” đó .

Cứ như đó chỉ là một ảo giác.

Chỉ là Khương Thiệu bất thường, bên cạnh không còn Hạ Kỳ Ngọc, mấy lần đến ký túc xá chặn tôi.

Nhưng tôi không muốn gặp cậu ta.

tháng trôi , nhạt nhẽo như lã.

Cho đến một buổi tối hơn mười .

Lương Hạc gọi điện cho tôi. Tim tôi giật mình.

“Sao thế?”

Đầu dây bên kia lại là giọng Khương Thiệu, “Oa” một tiếng rồi khóc òa lên.

“Dĩ Dĩ, tôi bị t.a.i n.ạ.n xe rồi…”

xe?” Tôi lại xác người liên hệ điện thoại: “Điện thoại của Lương Hạc sao lại chỗ cậu?”

“Quan Dĩ! Tôi bị t.a.i n.ạ.n xe rồi! Cậu nên quan tâm tôi, đến thăm tôi chứ!”

Tôi đưa điện thoại xa một chút: “Tôi nghe thấy rồi.”

“Vậy cậu đến thăm tôi đi.”

“Không đến.”

Cậu ta c.ắ.n răng: “Lương Hạc cũng bị t.a.i n.ạ.n xe cùng tôi, cũng bệnh viện.”

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng lập tức lo lắng: “Đợi đấy!”

Đến bệnh viện mới biết là Khương Thiệu say rượu quán bar, gọi Lương Hạc đến đón. Kết quả là xe cậu ta quậy phá, còn giật vô lăng, cuối cùng đ.â.m vào hàng rào.

Tôi nghe mà thấy sợ hãi.

Khương Thiệu bị què một chân, khắp người băng bó, nhìn thấy tôi còn thút thít: “Dĩ Dĩ, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”

Cậu ta vừa khóc vừa đưa tay : “Tôi biết ngay cậu không nỡ bỏ tôi mà.”

Tôi không để lại dấu vết né tránh, mang theo sự lo lắng không hề : “Lương Hạc đâu?”

Khương Thiệu không vui: “Cậu quan tâm cậu ta làm gì?”

“Tôi hỏi lại lần , Lương Hạc đâu?”

“Tôi…”

Giọng nói đột nhiên vang lên từ phía : “Lương Hạc đây.”

Anh bị gãy một cánh tay, treo cổ, chiếc nhẫn vẫn còn tay. Vết thương mặt rỉ máu, vẫn chưa kịp lau sạch.

Tôi mừng đến phát khóc, ôm chặt lấy anh.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cậu không chết.”

Lương Hạc cong môi: “Đương nhiên rồi, mạng tôi lớn lắm mà.”

Tôi nhẹ nhàng xoa anh: “Chắc chắn đau.”

Khương Thiệu chống nạng chạy đến: “Tôi cũng đau, Dĩ Dĩ, vết thương của tôi nghiêm trọng hơn cậu ta nhiều.”

Cậu ta vén , toàn thân băng bó.

“Dĩ Dĩ, đây cậu ghét nhất là tôi bị thương, hồi nhỏ còn khóc vì lo lắng .”

Nói xong còn cúi đầu, trông có vẻ thương.

“Sao không đ.â.m c.h.ế.t cậu luôn đi?”

“Cậu muốn gặp bà cố thì đừng có lôi Lương Hạc theo.”

Sắc mặt Khương Thiệu lập tức trắng bệch như vôi tường, cả người lung lay sắp đổ: “Cậu, sao cậu có nói tôi như vậy…”

“Tôi đã chia tay Hạ Kỳ Ngọc rồi, là tôi đã không trái tim mình.”

“Tôi chỉ thích cậu, thật đấy! Mẹ tôi nói muốn nhà cho cậu đấy!”

Lòng bàn tay đột nhiên bị bóp nhẹ, Lương Hạc tôi: “Tôi cũng được.”

Tôi lặng lẽ lườm một cái, nhìn Khương Thiệu: “Tình yêu của cậu thật rẻ mạt.”

“Hạ Kỳ Ngọc không bên cậu là cô ấy có mắt nhìn.”

Tôi kéo Lương Hạc về phòng bệnh của anh.

Anh kéo tôi lại, tôi thuận lợi ngồi lên đùi anh.

“Sao thế?”

Anh như dụ dỗ người khác: “Bây giờ chịu thừa chưa?”

“Thừa cái gì?” Lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi.

“Thừa —Quan Dĩ Dĩ thích Lương Hạc.”

Anh đưa tay vuốt lông mi tôi, sát mặt tôi: “Với lại, hôm nay tôi không say rượu.”

“Ừm?”

Tôi lấy hết dũng khí, c.ắ.n một cái vào môi anh.

“Quan Dĩ Dĩ, thích Lương Hạc.”

Anh thở phào nhẹ nhõm, ôm tôi vào lòng.

“Vậy này em là bạn gái anh rồi nhé~”

11

khi bị thương, Lương Hạc có vẻ hơi được đằng chân lân đằng đầu.

Ví dụ:

Khi ăn cơm thích đặt chân lên đùi tôi, đi đường cứ đi một lúc lại thích dựa hẳn vào người tôi, khi ngồi thì luôn thích sát vào tôi, không hiểu sao lại c.ắ.n má tôi.

Tôi hơi bất lực, nhưng lần nào cũng chiều theo.

Khương Thiệu vẫn chưa từ bỏ định, thậm chí còn có vẻ háo hức.

Lương Hạc thì ghét cậu ta đến mức không chịu nổi.

Lần t.a.i n.ạ.n xe Khương Thiệu có lỗi, không biết Lương Hạc đã nói gì với cậu ta mà khiến cậu ta đồng làm người chạy việc vặt trong ba tháng. nào cũng bất kể mưa gió đẩy xe lăn đi bữa sáng cho chúng tôi. Thỉnh thoảng nhìn thấy bóng lưng cô đơn của cậu ta, tôi còn thấy cậu ta hơi thương.

Cậu ta luôn thích lén lút tôi: “Dĩ Dĩ, đây là sữa đậu nành cậu thích uống, tôi đấy, uống nóng đi.”

“Dĩ Dĩ, tôi thấy đây cậu thích chiếc váy này, cậu có muốn thử không?”

“Dĩ Dĩ, chúng ta có trở lại như không?”

Lương Hạc đen mặt sầm ngắt lời: “Sao? Cậu dám tán tỉnh vợ người khác mà không thèm giấu giếm à?”

Sắc mặt Khương Thiệu cứng lại: “Là cậu cạy góc tường của tôi !”

Lương Hạc khẩy: “Góc tường của cậu bốn phía đều thông gió, không cần người khác cạy.”

“Nhưng mà, góc tường của tôi thì cậu không cướp được đâu, tôi đã đổ xi măng gia cố rồi.”

“Cậu!”

“U u u…”

Khương Thiệu trông có vẻ đau tim, “Oa” một tiếng rồi khóc òa lên.

“Dĩ Dĩ, chúng ta là thanh mai trúc mã mà, cậu phải làm chủ cho tôi chứ…”

Cậu ta lau mắt: “Dĩ Dĩ~ u u u~”

mũi mắt hơi nhiều, tôi không kìm được muốn .

Lương Hạc bên cạnh nhe răng nhếch mép: “Sao? Đánh bài tình à?”

“Người ta có tình với cậu không?”

Khương Thiệu thương nhìn tôi.

Tôi tiếp tục giữ im lặng.

Cậu ta khóc to hơn, đẩy xe lăn rời đi.

Nhìn bóng lưng, có vẻ hơi thương.

“Sao? Em đau lòng à?”

“Em không.”

“Vậy sao em trông như sắp khóc vậy?”

Hơi bất lực nhìn anh: “Em cố nhịn .”

Hai mắt đối diện, chúng tôi không kìm được bật .

Tôi thở , những tháng đi theo Khương Thiệu tôi quá nhút nhát, dường như cũng không vui vẻ. Vì vậy hôm đó Lương Hạc nói thích tôi cũng không dám đáp lại, sợ anh chỉ là say rượu nhất thời hứng thú.

Tôi đột nhiên thán vào n.g.ự.c anh: “Nếu t.a.i n.ạ.n xe em không đi thì sao?”

Anh tủi thân: “Giả vờ thương chứ gì…”

“Treo tay, chống nạng, đến lúc đó mặt bôi thêm chút m.á.u rồi khóc một trận mặt em.”

“Nếu em mềm lòng, vậy thì thành công.”

Tôi tò mò: “Nếu không mềm lòng thì sao?”

“Thì cứ bám riết thôi.”

Tôi sững sờ, hình như anh kiên định hơn tôi tưởng tượng.

“Anh như vậy, sẽ khiến em thấy anh đã có đồ với em từ lâu rồi.”

Khuôn mặt đẹp đẽ nở nụ , anh đắc : “Bí mật.”

Tôi nghiêng đầu: “Bí mật?”

Vỗ vỗ đầu tôi, anh đưa tay vòng cổ tôi, vỗ vỗ trái tim tôi.

“Đi thôi, đưa em đi xem phim.”

“Em muốn ăn bỏng ngô!”

“Được.”

“Còn muốn coca!”

“Được thôi.”

“Muốn phần lớn!”

“Em ăn hết được không? Người nhỏ mà bụng to.”

“Lương Hạc!”

Anh véo má tôi: “Được rồi, hết!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương