Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Sau lễ hội cũng là chớm đông.
Cảnh sau khi điều chức liền được giao dự án lớn, thường xuyên nửa đêm mới về đến nhà.
Ban đầu tôi còn gắng gượng thức đợi anh, dẫn đến việc sáng hôm sau đưa con đi trẻ xong, đi cứ buồn ngủ rũ rượi.
Sau đó tôi thương lượng lại, từ thứ Hai đến thứ Sáu anh ở lại ký túc xá viện nghiên cứu, cuối tuần định về nhà với con tôi.
Ngày tháng trôi qua theo nhịp độ .
Suốt mấy tháng trời, tôi lầm lũi dọn dẹp đóng gói đồ đạc, giống “Ngu dời núi”, từng một chuyển hết sang nhà mới.
Một tuần trước Tết, tôi nhìn quanh nơi mình và con trai đã gắn bó suốt ba năm lần cuối.
Có luyến tiếc, nhưng cũng đầy mong đợi vào cuộc sống tương lai.
Sau khi kiểm tra lại các tắc và ngắt cầu dao, tôi có ý định cho thuê lại căn nhà này.
Khóa cửa kỹ càng, tôi xách nốt mấy món đồ nhỏ, định sang chào chị Vương hàng xóm một tiếng rồi đi.
Gõ cửa, chị Vương đang nấu trưa, cười hì hì kéo tôi vào đòi giữ lại dùng bữa.
Tôi khéo léo từ chối và giải thích mục đích mình sang đây.
“Chị Vương, em chuyển đi đây, mấy năm qua ơn chị đã chiếu cố.
Nếu không có chị giúp đỡ, một mình em khó mà chăm con tốt được.”
Suốt năm qua, nhờ có chị Vương thường xuyên trông giúp thằng bé mà tôi mới có thể xử lý việc gấp, thực sự rất biết ơn chị.
“Ái chà, khách sáo với chị gì.
Giờ thấy chồng em về rồi, cả nhà đoàn tụ, chị cũng mừng cho em.
Chồng em à, là biết thương vợ con lắm, đôi khi em cũng đừng bướng bỉnh quá.”
Chị Vương vỗ vỗ tay tôi, buông một câu đầy tâm huyết khiến tôi ngơ ngác.
“Chị Vương, chị biết… chồng em sao?”
Dù thực tế tôi lĩnh giấy kết hôn, nhưng tôi biết chị đang nói đến Cảnh .
Chị Vương đột nhiên sực nhận ra điều gì: “Tiểu An à, em vẫn biết sao?
Cái Tiểu Cảnh này cũng giỏi nhịn đấy!”
Bước ra khỏi nhà chị Vương, vẻ ngoài tôi có vẻ bình thản nhưng nội tâm đã nổi trận cuồng phong.
Tôi vội vàng lật điện thoại, tìm số của bác sĩ Cố.
Trong chờ đầu dây bên kia bắt máy, tôi đã có thể dự đoán được mình sẽ nghe thấy câu trả lời thế nào.
“An tiểu thư, chào cô, có việc gì không?”
Tôi hít một hơi sâu, hỏi anh ta một bình tĩnh đến lạ lùng: “Cảnh , anh biết tôi m.a.n.g t.h.a.i từ nào!?”
Đầu dây bên kia im lặng đúng dự đoán.
Tôi không thúc giục.
Ngay tôi tưởng anh ta sẽ không trả lời thì: “Chuyện này vốn không nên do tôi giải thích với cô.”
Anh ta khựng lại một , “Với tư là bác sĩ, từ bản báo cáo khám t.h.a.i đầu tiên cho đến lần khám cuối cùng trước khi sinh, thậm chí là hồ sơ bảo hiểm của đứa trẻ, đều nhận được thông tin ngay lập tức.
Thậm chí có thứ còn biết trước cả cô.”
Tôi cúp máy, đầu óc không ngừng lặp lại gì chị Vương và bác sĩ Cố vừa nói.
Tôi lật danh bạ đến tên Tri Quân, không do dự gọi đi.
🌟 Truyện được dịch bởi Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 🌟
👉 Follow ngay fanpage FB: Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để không bỏ lỡ bất kỳ chương mới nào và ủng hộ team dịch
💖 ơn mọi đã yêu mến và ủng hộ 💖
“Lê yêu quý, nhớ tớ rồi hả?”
Lần đầu tiên tôi muốn bỏ qua lời đùa cợt của Tri Quân, tôi khao khát muốn biết có cô cũng đóng một vai diễn nào đó trong chuyện này hay không.
“Tri Quân, nói đi, có vẫn lạc với Cảnh không?”
Tôi không nói thừa thãi, hỏi thẳng điều mình đang nghĩ.
Đáp lại tôi là việc Tri Quân đột ngột ngắt điện thoại.
Hai phút sau, cô nhắn lại một tin: [Lê yêu quý, chỗ này sóng yếu quá, đợi lát tớ gọi lại cho nha hi hi].
Tôi đảo mắt trắng dã.
Cái kỹ năng diễn xuất vì chột dạ này còn có thể giả trân hơn được nữa không?!
Nhưng chính phản ứng đó đã đủ để tôi thông suốt mọi chuyện.
Đúng này điện thoại lại rung hai tiếng.
Tôi chẳng còn kinh ngạc khi nhìn thấy thông tin nữa.
Chị Thôi cười nhạo tôi ở ty bao nhiêu năm mà vẫn rõ cổ đông lớn của ty tôi chính là tập đoàn Cảnh Thị.
14
Tôi ngồi trên ghế đá trong khu chung cư, ngẩng đầu nhìn ban và cửa sổ nhà mình, thầm đoán: Cảnh , có anh cũng từng đứng ở đây, lặng lẽ dõi theo con em?
Tại sao anh nhiều việc vậy mà lại trì hoãn việc lạc với em lâu đến thế?
Kể từ sau lần gặp anh ở bệnh viện, tôi thực sự có rất nhiều lý do để lạc với anh, là khi biết mình mang thai, nhưng cuối cùng tôi đã không vậy.
Nếu kỳ tuyển chọn của anh thuận lợi, ít thì 2 năm, nhiều thì 5 năm tôi có thể yêu xa, ngay cả lạc cũng bị hạn chế theo quy định.
đó tôi nghĩ nói cho anh biết thì có ý nghĩa gì chứ, chẳng qua anh lo lắng, vướng bận thêm.
Nhưng giờ xem ra đó là suy nghĩ phiến diện của tôi, mang danh nghĩa “tốt cho anh” để thay anh quyết định, mà từng hỏi xem anh có cam hay không.
Một kẻ tôi thì có khác gì anh từng đến ép hỏi tôi ngày trước?
Suốt thời gian qua, anh chăm cho xúc của tôi và gia đình mình, dùng tốt để tham gia vào cuộc sống của con tôi, trong khi bản thân chịu đựng áp lực và sự trích lặng lẽ mà ngoài không thấy được.
Khoảnh khắc này, tôi bỗng thấy mình nực cười.
Trước đó tôi còn tức giận vì anh có thể xông vào cuộc sống của tôi sau ba năm một ngang nhiên đến thế.
Khi anh đã từng bước sắp xếp cho cuộc sống hiện tại của tôi, thì sự “ngang nhiên” đó mới là điều bình thường .
Sự xao động và xúc trong sắp nhấn chìm tôi.
Tôi đột ngột đứng dậy, đi nhanh về phía cổng khu chung cư.
Tôi muốn gặp anh, ngay bây giờ!
Bước chân không tự chủ được mà bước dồn dập.
Khi gần đến cổng, một dáng quen thuộc bước xuống từ xe taxi, đang vội vã đi vào.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh đột ngột dừng bước.
Nước mắt tôi bắt đầu rơi không kiểm soát.
Anh bước nhanh tới, kéo tuột tôi vào , vừa vỗ lưng trấn an vừa thì thầm bên tai: “Đừng khóc nữa Lê nhi, đều là lỗi của anh, anh nên nói cho em sớm hơn, đừng khóc nữa…”
🌟 Truyện được dịch bởi Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 🌟
👉 Follow ngay fanpage FB: Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để không bỏ lỡ bất kỳ chương mới nào và ủng hộ team dịch
💖 ơn mọi đã yêu mến và ủng hộ 💖
Tôi rúc vào anh, lắc đầu điên cuồng.
Anh tốt đến thế, khiến tôi thấy mình ích kỷ.
Tôi ngẩng đầu , chẳng màng đến bộ dạng nhếch nhác của mình, vòng tay qua cổ anh và hôn môi anh.
Tôi cuồng nhiệt bao nhiêu, anh dịu dàng bấy nhiêu, để mặc cho tôi c.ắ.n mút loạn xạ trên môi mình.
Đến khi tôi bình tĩnh lại đôi , anh mới chuyển từ bị động sang chủ động, tham lam chiếm lấy mọi hơi thở của tôi.
“ , em biết nên phạt cái gì rồi!”
Tôi dùng giọng nói hơi khàn, hổn hển nói với anh.
Anh còn kịp phản ứng, tôi đã giơ tay xem giờ, vẫn còn kịp.
Tôi kéo tay anh chặn một chiếc taxi, đẩy anh xe.
“Bác tài, đến Cục Dân chính!”
Kể từ ngày hôm đó, tôi từ An tiểu thư trở thành Cảnh phu nhân.
Nhưng Cảnh tiên sinh vẫn không hiểu, việc tôi kéo anh đi đăng ký kết hôn thì có quan gì đến “hình phạt”.
Mãi cho đến một ngày, sau khi say rượu, anh mới lừa được câu trả lời từ miệng tôi, khiến anh vừa cười không dứt vừa cam tâm tình nguyện.
Suy nghĩ của tôi rất đơn giản:
Vì tôi đã đề nghị chia tay nên mới bị phạt, vậy thì phạt tôi ở bên cạnh anh mãi mãi!
— TOÀN VĂN HOÀN —