Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
41.
Phụng Dương kinh thành, không xa.
Trên đi, ta vừa phóng ngựa vừa thả dần chứng cứ tội ác của Bắc Sơn vương ra , đi tới đâu, dân chúng phẫn nộ tới đó, nổi dậy nổi dậy, kháng bùng lên.
Ngày thứ tư, ta bình an tới hoàng thành.
đón bảo: “Nhị hoàng tử đã được đưa kinh.”
Tim ta siết chặt.
rồi sao?
Bắc Sơn vương đang nắm quyền, cả thái hậu lẫn hoàng đế đều truy giết nhị hoàng tử bảo toàn tính mạng. Giờ này mà trở , sống chắc không được ba ngày.
Ta biết hắn không tránh khỏi số mệnh. Nhưng ta mong hắn… sống thêm chút nữa.
Sao lại bị bắt nhanh như ?
Chẳng lẽ, bấy nhiêu cuộc khởi nghĩa ta dựng lên trên chưa đủ?
Ta : “Là ai đưa nhị hoàng tử hồi kinh?”
đáp: “Tân nhiệm Ngự Lâm quân – Tướng quân Thẩm.”
Ta được đưa nội điện.
Trên nền đá là thi thể Cô , đầu lìa khỏi cổ, lăn xuống bậc thềm. tràn ra như một cơn lũ, tanh tưởi đến buồn nôn.
Ta quỳ xuống hành lễ, lan ra ướt đẫm vạt áo.
Hoàng đế chỉ thi thể: “Trẫm lệnh cho các ngươi trừ sạch đảng nghịch. mà ta lại cố tình dây dưa, kéo dài thời gian, đáng tội gì?”
Trong đầu ta vụt hình ảnh gắt gỏng thúc ta đi bắt nhị hoàng tử, chỉ gắt một tiếng, rồi thôi.
Ta cứ ngỡ được tự do trì hoãn, hóa ra, người cho ta trì hoãn… cũng đang cố tình trì hoãn.
ngày ta Đao Phong các, Cô nghiêm ta đến từng lời ăn tiếng . Chỉ riêng việc truy sát nhị hoàng tử… ta lại như không muốn ép.
ra, người gồng gánh nặng nề không chỉ có ta.
Ta liếc nhìn bên cạnh hoàng đế, người mang giáp vàng, kiếm bạc, áo giáp Ngự Lâm quân thêu chỉ tía.
Chính là hắn.
Thẩm tướng quân.
Lại là hắn.
Vừa cũ, vừa dơ. Đáng lý nên vứt lâu.
Ta cất giọng rõ ràng: “Bắc Sơn vương bạo ngược, ngày nhiếp chính, dân không còn sống. Giết nhị hoàng tử chính là bảo vệ cho hắn, chính là làm nhục quốc thể. Cô hết lòng vì dân, tận vì nước, sao lại có tội?”
Hoàng đế giận dữ, gầm lên: “ hoàng thất, mới là quốc gia!”
Ta ngẩng đầu, đối diện long nhan, phá bỏ mọi quy củ, thản nhiên đáp: “ quốc gia, lẽ ra là bách tính.”
Tức , đại điện lặng như tờ.
Mười tám chuỗi ngọc buông xuống vương miện hoàng đế, rung lên ken két giận dữ. Ta nhìn không rõ mặt người phía sau màn ngọc.
Chỉ nghe người ấy trầm giọng : “ còn ngươi? Ngươi quốc gia, hay chỉ trẫm?”
42.
Hoàng đế rút kiếm Thượng Phương ra.
Trên lưỡi kiếm ấy… còn vương của Cô .
Từng bước, từng bước, hắn tiến phía ta. Ta như nhìn thấy một bánh xe khổng lồ đang lăn đến, nghiền nát bọ ngựa dám giương càng cản .
ra, đầu đến cuối, ta đâu chỉ chắn Bắc Sơn vương…
Ngay cả long mạch hoàng thất ta cũng chắn.
Nhị hoàng tử… lại là một vết nhơ đến mức không thể lộ ra ánh sáng?
Vì chôn vùi thân phận long tử riêng giá thú, hoàng đế cam lòng đẩy lê dân móng vuốt của Bắc Sơn vương – kẻ tàn ác vô độ.
43.
Vài tháng trước, ta cùng tiểu thư nhà tri phủ lên chùa dâng hương.
tài, ta duyên.
Khi ấy ta : “ nguyện mười năm độc thân của tiểu thư, đổi một phu quân có tám múi bụng, giọng trầm ấm, một lòng một dạ, không nạp thiếp, đảm việc bếp núc, gì được nấy, thề không cưới ai , sẵn lòng vì mưu quyền soán vị, chém luôn cả hoàng đế, làm một hiền phu gương mẫu đúng chuẩn hai mươi bốn hiếu đạo!”
Tối đó ta nằm mộng, thấy Bồ Tát ngồi vắt chân, phe phẩy quạt : “Chuẩn.”
Nếu Bồ Tát thực sự có linh thiêng, nếu ta có thể quay ngày ấy…
Ta sẽ không đòi nhiều như thế nữa.
“ nguyện mười năm độc thân của tiểu thư, đổi một vị minh quân, coi bá tánh trong thiên hạ là cốt nhục của chính .”
44.
“Hộ giá——!!”
Tiếng thái giám the thé xé tan không khí nặng nề.
Hoàng đế khựng lại ngay trước mặt ta.
Mưa lớn trút xuống, sấm chớp chằng chịt điện.
Ta ngẩng đầu, giữa trán đón một giọt ấm nóng.
Trước mắt ta, Ngự Lâm quân đã vây kín hoàng đình. Sau lưng hoàng đế… là Thẩm Thanh Ngô.
Thanh kiếm trong tay hắn, xuyên vai trái hoàng đế, nhuộm đỏ lưỡi kiếm, nhỏ giọt xuống trán ta.
45.
“Tạo ! Thẩm Thanh Ngô tạo rồi!!”
Triều đình hỗn loạn.
Ngự Lâm quân chiếm cứ hoàng cung, hoàng đế gục ngã dưới bậc thềm.
Thẩm Thanh Ngô rút kiếm, tự tay tháo vương miện khỏi đầu hoàng đế.
Nhị hoàng tử dẫn quân chặn cổng cung, chính thức đăng cơ.
Chính tay Thẩm Thanh Ngô đội ngọc miện lên cho hắn.
Khi hắn đi ngang ta, dừng bước: “Điều ngươi trước Phật, câu cuối cùng… ta cũng đã làm được rồi.”
46.
Ngày 21 tháng 4, ta vinh hoa rực rỡ, gả cho Nhiếp Chính vương Thẩm Thanh Ngô.
cho đúng, đây là thứ hai ta gả cho hắn.
đầu, hắn tên Liễu Tô, chẳng có hôn lễ nào tử tế.
thứ hai, hắn cho ta đủ thể diện, đủ cả hoàng thành phải ngẩng đầu.
Sính lễ tám mươi tám tráp, vàng bạc châu báu đủ cả.
Có điều đặc biệt nhất là hai gốc cây ngô đồng.
Dưới gốc ngô đồng năm ấy, ba năm, ba gặp lại khanh.
Ta hắn: “Chàng không sợ sao? Tại sao lại dám mưu ?”
Hắn lại ta: “Sao lại vu oan cho người ta trắng trợn đến thế?”
Tân hoàng – nhị hoàng tử – phong cho ta một tấm cáo mệnh nghiêm trang.
“Phụ đạo” Thầy dạy chữ trong thư phòng chính là lão hoàng đế, đích thân phê bút chỉ, sai Thẩm Thanh Vu tiêu diệt toàn bộ tàn dư Bắc Sơn vương.
Vâng, “phụ đạo” còn sống.
Thanh kiếm ấy đâm xuyên nách lão, chỉ làm vỡ túi giả bằng da rắn.
Lão hoàng đế… không muốn làm nữa.
Nhưng đám bè đảng Bắc Sơn đã mọc rễ, nhị hoàng tử mang thân phận long tử giá thú, không thể hoàng lên ngôi.
nên, Thẩm Thanh Ngô– Nhiếp Chính vương trở thành kẻ chịu tội thay được chọn.
Nếu hoàng đế không thể nghỉ hưu êm đẹp, … giả chết thôi.
47.
Sau khi bắt mạch biết có thai, việc đầu tiên ta làm là: quyết đoán ôm bụng bỏ trốn.
Ai kêu Thẩm Thanh Ngô bỏ rơi ta những hai , ta nhất định phải hắn nếm thử cảm giác bị đòn.
Ta quay Phụng Dương, cùng tiểu thư mở một tửu lâu tên là Tửu Lâu Ngô Đồng.
Tiểu thư tức tới giậm chân: “Cái tên này… là sợ hắn tìm không ra hả?”
Ta đáp tỉnh rụi: “Tiểu thư không hiểu rồi. Trốn cũng phải trốn có phong cách. Giấu quá sao còn thú vị nữa? Cho người ta chút ‘tình thú’ chớ!”
Tiểu thư bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, ngày nào cũng đem cây trâm bạc giành được đám cưới ra múa múa trước mặt ta.
Đến cuối cùng ta cũng chịu không nổi: “Cây trâm đó là nhạc mẫu ta dành cho tức nữ!”
Tiểu thư cười mỉm, giơ tay làm động tác số chín: “Ngươi biết điều tra bè đảng Bắc Sơn vương nguy hiểm thế nào không? Ta còn làm sổ sách đen trắng đầy đủ cho ngươi đấy. Giờ ngươi tiếc có mỗi chín ức lượng vàng thôi sao?”
“Chín vạn lượng có! Ăn cướp hả nội?!”
“ sai rồi, là chín ức đó.” cười tươi như hoa.
Ta không chịu chuộc, cũng không chịu trả, là mỗi ngày bọn ta cứ tựa lan can ở tửu lâu mà chờ… đoán xem chừng nào Thẩm Thanh Ngô sẽ tìm đến.
Một ngày… hai ngày… chẳng thấy bóng dáng.
“Không lẽ… hắn không đến thật?” Ta rốt cuộc cũng thở dài, lộ vẻ thất vọng.
Tiểu thư rút ra một tờ thánh chỉ dán khai của triều đình, nhét tay ta: “Không đến sao được? Người ta còn đang mang cả hoàng gia đi dời đô đây, chị gấp cái gì?”
DỜI ĐÔ?!
Ta sững người, trong đầu lập tức hiện lên lời nguyện mà từng lúc lên chùa…
Thôi xong rồi.
Lúc đó ta chỉ xin được một ông chồng “hai mươi bốn hiếu đạo”, kết quả… Bồ Tát cho hẳn một ông chồng Nhiếp Chính vương rung chuyển cả thiên hạ luôn rồi.
HOÀN —