Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chiếc Bentley đen lặng lẽ lướt qua màn đêm, trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Gần đến cổng khu nhà, tôi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Lục tổng, hôm nay… cảm ơn anh.”
Bất kể mục đích của anh ta là gì, thì tối nay, quả thực anh ta đã giúp tôi vượt qua mọi bẽ bàng.
“Chỉ một câu cảm ơn thôi sao?”
Giọng anh ta nhẹ nhàng nâng lên, nghe như đang cười.
10
“Tôi…”
Tôi còn chưa nói hết câu thì một tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Xe dừng lại gọn gàng bên lề đường.
Giây tiếp theo, Lục Cảnh Hoài tháo dây an toàn, thân hình cao lớn nghiêng sang phía tôi.
Một tay anh chống lên cửa kính bên tai tôi, tay còn lại giữ lấy cằm tôi, khiến tôi bị kẹp gọn giữa ngực anh và cửa xe, không còn lối thoát.
Không gian nhỏ hẹp lập tức tràn ngập mùi hương gỗ nồng nàn, vừa mát vừa mạnh mẽ.
“Là bạn gái của tôi…”
Anh nói từng chữ, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua môi tôi, khiến cả người tôi rùng mình.
“…em không nghĩ nên có chút phần thưởng thực chất sao?”
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh, vẽ nên những đường nét sâu thẳm.
Đôi mắt ấy còn rực rỡ hơn cả bầu trời sao đêm nay, bên trong chứa đầy dòng chảy tôi chẳng thể hiểu nổi.
Tim tôi hoàn toàn rối loạn.
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, giọng run run: “Ph… phần thưởng… gì cơ?”
Anh chậm rãi nghiêng người sát lại gần.
Ánh đèn yếu ớt in lên gò má anh một mảng bóng đổ sâu hút.
Không gian xung quanh, đột nhiên trở nên vô cùng chật chội.
Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi hương gỗ mát lạnh quen thuộc trên người anh, trộn lẫn với thứ khí tức đầy áp lực chỉ riêng anh mới có, bủa vây tôi đến mức không kẽ hở nào thoát được.
Hô hấp của tôi, đột nhiên ngưng lại.
Tôi nhìn thấy rõ hàng mi dài và dày của anh, như hai chiếc quạt nhỏ tinh xảo đang cụp xuống nhẹ nhàng.
Dưới đó là sống mũi cao thẳng, rồi đến bờ môi mỏng mang vẻ lạnh lùng quyến rũ, dưới ánh đèn mờ lại càng toát lên sức hút khó cưỡng.
Đường nét đôi môi ấy, sắc sảo và mạnh mẽ, giờ phút này lại như có lực hấp dẫn chết người.
Não tôi hoàn toàn trống rỗng, phản xạ theo bản năng, tôi nhắm nghiền mắt lại, người căng cứng như hóa đá.
Nhịp tim đập thình thịch bên tai, như trống trận nện liên hồi.
Một giây.
Hai giây.
Cảm giác ấm nóng tôi tưởng tượng mãi không xuất hiện.
Thay vào đó là một tiếng cười trầm khẽ, mang theo cộng hưởng từ lồng ngực.
Âm thanh ấy nhẹ nhưng khiến cả người tôi tê rần.
Tôi mở bừng mắt.
Lục Cảnh Hoài đã thong dong rút người về chỗ cũ, tựa lưng vào ghế lái, ngón tay thon dài đang cầm một sợi ruy băng lấp lánh… đủ màu sắc.
Là mảnh dây trang trí mà pháo giấy bắn trúng tôi lúc bước vào sảnh tiệc.
Anh lắc nhẹ sợi ruy băng, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy vẻ trêu chọc như nhìn thấu tất cả, giọng khàn khàn mang theo ý cười xấu xa sau khi đạt được mục đích:
“Em đang mong chờ điều gì vậy?”
BÙM—!
Tôi cảm thấy toàn bộ máu trong người dồn hết lên mặt, hai má nóng như sắp bốc cháy, đủ chiên trứng luôn không cần dầu.
Cảm giác nhục nhã và tức giận cùng lúc trào lên.
“Tôi… tôi chẳng mong gì hết!”
Tôi như con mèo bị giẫm phải đuôi, giật lấy sợi ruy băng tội lỗi kia, luống cuống mở cửa xe.
“Tôi đến nơi rồi! Lục tổng tạm biệt… không, là vĩnh biệt!”
Tôi gần như lăn xuống xe, cắm đầu chạy thẳng vào tòa nhà, không dám ngoái lại.
Chỉ đến khi cánh cửa sắt nặng nề “rầm” một tiếng đóng lại, ngăn cách hoàn toàn tầm mắt của người đàn ông kia, tôi mới dám thở dốc.
Tôi dựa lưng vào cửa, bàn tay ôm lấy lồng ngực vẫn đang đập loạn không ngừng.
Nơi đó, như còn vang vọng dư âm của tiếng cười kia.
Cái tên Lục Cảnh Hoài này!
Anh ta chắc chắn cố tình!
Một kẻ chơi đùa tâm trí người khác một cách có hệ thống, không chừa đường lui!
Tồi tệ hơn là…
Bàn tay tôi lại không kìm được mà chạm lên môi mình.
Vừa rồi, tôi thật sự nghĩ… anh ta sẽ hôn tôi.
Và đáng sợ nhất là — tôi không hề thấy phản cảm.
11
Sáng hôm sau.
Tôi xách theo hai quầng thâm đen sì dưới mắt đến công ty, trong đầu lặp đi lặp lại câu tự nhủ:
Tất cả chuyện tối qua… chỉ là vì công việc.
Mình là người chuyên nghiệp.
Người làm công ăn lương chuyên nghiệp tuyệt đối không được bị sắc đẹp của tư bản làm lung lay.
Vừa bước vào văn phòng, một giọng chanh chua liền bám theo tôi.
Là Lâm Vi.
“Ôi chà, Giang Ý, tiệc rượu tối qua đúng là rực rỡ gió xuân ha?”
Cô ta khoanh tay trước ngực, mắt liếc xéo nhìn tôi.
“Đã thành bạn gái của Lục tổng rồi, sao còn tới công ty làm gì?
Không nên ở nhà chờ anh ấy nuôi luôn sao?”
Cô ta cố ý nhấn mạnh ba chữ “bạn gái”, giọng nói chua chát đến mức lan qua cả không khí.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ chỉ cắn răng chịu đựng rồi lặng lẽ bỏ đi.
Nhưng bây giờ — không như trước nữa.
Tôi dừng bước, xoay người lại, nở một nụ cười tiêu chuẩn kiểu “dân chuyên nghiệp” với cô ta.
“Chị Lâm Vi à, Lục tổng nói con gái phải có sự nghiệp riêng mới thật sự cuốn hút.”