Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô ơi, loại này dùng được chứ?” – dâu hỏi nhân viên bán hàng.
“Loại này rất , dưỡng ẩm siêu đỉnh.” – Nhân viên nhiệt tình giới thiệu. “2800 tệ một lọ.”
“Gì cơ? Đắt vậy sao?” – dâu cau mày.
“Là hàng nhập khẩu chính hãng mà chị.”
“Có loại nào rẻ hơn không?” – Cô ta hỏi lại.
“Có, bên này có loại 800 tệ.”
“Lấy loại này đi.”
Tôi đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng mắt.
Một gia đình thu nhập 3000 tệ/tháng, vẫn nhắm đến kem dưỡng 800 tệ.
Và muốn một nàng dâu 300.000 tệ/năm?
Tính toán giỏi thật.
Tôi xoay người bước đi.
Mua đồ xong, tôi xếp hàng ở quầy thanh toán.
Bất ngờ, phía sau vang lên tiếng :
“Lâm Hiểu?”
Tôi quay lại.
Là dâu Vương Kiến Quốc.
“Chào cô.” – Tôi gật đầu nhẹ.
“Trùng hợp ghê nhỉ.” – Cô ta cười. “Cũng đi mua đồ ?”
“Ừ.”
“Chuyện hôm thật ngại quá. Chị dâu tôi nói là… chắc do đông người quá.”
“Không sao đâu.” – Tôi đáp cho có lệ.
“Lâm Hiểu, cô và anh tôi…”
“ tôi không hợp.” – Tôi cắt ngang, “Mong cô đừng hiểu lầm.”
“Ái chà, sao lại không hợp chứ?” – Cô ta níu lấy tay tôi. “Anh tôi là người mà.”
“Cô Vương, làm buông tay tôi ra.”
“Thôi mà, đừng giận.” – Vẫn giữ nụ cười xã giao, cô ta nói tiếp. “Tôi biết hôm đó mẹ chồng tôi nói hơi thẳng. bà cũng chỉ muốn cho Vương thôi.”
“Ừ.”
“Cô thế, lương cao nữa… giúp đỡ gia đình tôi một chút cũng đâu có gì to tát?”
Tôi khựng lại.
Giúp đỡ?
“Cô nói gì cơ?”
“Thì…” – Cô ta ghé sát lại, hạ giọng – “Cô cũng rồi đấy, nhà tôi không khá, lương Vương cũng không cao. Nếu cô lấy anh , cũng coi như là giúp đỡ cả nhà tôi một tay.”
Tôi nhìn cô ta.
Bỗng chốc, thứ sáng tỏ.
Gia đình này — từ đầu tới cuối — chỉ đang một con mồi “ ” để bám vào.
Tôi nhếch môi, giọng lạnh như băng:
“Cô Vương, tôi lấy tư cách gì mà phải giúp đỡ nhà các người?”
“Thì sau này chẳng phải là người một nhà sao?”
“ ta không là người một nhà.” – Tôi lạnh lùng nói.
“Làm tránh ra, tôi cần thanh toán.”
“Ê, Lâm Hiểu…”
Tôi không để ý tới cô ta, bước thẳng đến quầy tính tiền.
Phía sau vang lên giọng đầy khinh khỉnh:
“Hứ, có gì ghê gớm chứ. Chẳng qua được chút tiền thôi mà.”
Tôi quay đầu lại, nhìn cô ta chằm chằm.
“Cô Vương, tôi được tiền là nhờ năng lực.
Chứ không phải bằng cách một kẻ ngốc để moi tiền như các người.”
“Cô…”
Tôi thanh toán xong, xách đồ rời khỏi siêu thị.
Ra đến cửa, lại rung.
Là Mỹ.
“Hiểu Hiểu, cậu vào nhóm xem mắt xem đi!”
“Sao vậy?”
“Vương Kiến Quốc vừa đăng bài, nói cậu xúc phạm anh ta đấy.”
Tôi mở nhóm chat.
Quả thật, một đoạn dài như sớ vừa được gửi lên.
“Chào người, tôi là Vương Kiến Quốc. Hôm nay tôi muốn nói vài lời về cô Lâm Hiểu.
Cô vu khống tôi và gia đình tôi trong nhóm này, nói tôi đi xem mắt để chực.
sự thật là hôm đó tôi mời cơm, cô cứ đòi chia tiền, rồi còn chê bai nhà tôi đông người.
Thái độ vô cùng khó chịu.
Tôi thật lòng muốn một người để kết hôn, không ngờ lại gặp phải kiểu người thực dụng, chỉ biết nhìn tiền như vậy.
Mong người cảnh giác, đừng để .”
Tôi đọc xong, bật cười thành tiếng.
Còn biết “lật bài” nữa cơ đấy?
Tôi mở khung chat, gõ chậm rãi từng chữ:
“Anh Vương, tôi xin phép làm rõ mấy điểm như sau:
Thứ nhất, lần đầu xem mắt, anh dẫn theo cả nhà 7 người, một bàn đồ 3.800 tệ, xong lại để tôi trả – vậy là có ý gì?
Thứ hai, anh lương 3.000 tệ/tháng, tôi lương 25.000 tệ/tháng, anh nghĩ tôi phải nuôi cả nhà anh sao?
Thứ ba, tôi không hề vu khống, người nói anh chuyên đi là một chị trong nhóm đã từng năm ngoái, không phải tôi.
Thứ tư, tôi không phải người thực dụng, tôi chỉ không muốn lấy một người đàn ông muốn vợ mình nuôi luôn cả dòng .
Cảm .”
Gửi.
Nhóm chat nổ tung.
“Trời ơi, lương 25.000 tệ á?”
“Chênh lệch như này thì chịu rồi.”
“Vương Kiến Quốc, anh có làm sao không? Lương 3000 mà đòi cưới cô 25.000?”
“Lâm Hiểu nói đúng, ai cho phép anh người nuôi cả nhà?”
“Hóa ra người Ly Ly năm ngoái là anh ?!”
Tôi nhìn đám tin nhắn lũ lượt nhảy lên, lặng lẽ rời nhóm.
lại reo.
Là Vương Kiến Quốc .
Tôi bắt máy.
“Lâm Hiểu, sao lại nói những lời đó trong nhóm?” – Giọng anh ta kích động rõ.
“Vì anh là người mở miệng bôi nhọ tôi .” – Tôi bình thản đáp.
“Tôi chỉ nói sự thật để làm rõ.”
“ làm vậy, anh còn mặt mũi nào nhìn người khác?”
“Vậy anh nghĩ tôi thì sao?” – Tôi hỏi lại, giọng không còn mềm mại nữa.
“Anh bảo tôi thực dụng, hám tiền, thế tôi không cần danh dự ?”
“Anh… anh đâu có…”
“Vương Kiến Quốc, tôi nói lần cuối.” – Tôi ngắt lời, dứt khoát.
“Anh và gia đình anh, làm tránh xa tôi ra.
Còn tiếp tục làm phiền, tôi sẽ báo công an.”
“…”
Tôi dập máy.
Rồi chặn luôn số.
Về đến nhà, tôi ngồi xuống sofa.
Nhìn ra ngoài ô cửa sổ, ánh đèn thành phố vẫn lấp lánh như khi.
Ba mươi tuổi.
Một cuộc xem mắt, lại gặp trọn gói “gia đình dị biệt”.
Xong còn vu khống bôi nhọ khắp nơi.
Thật sự… có đáng không?
Tôi bỗng nhớ đến câu nói:
“Cậu như vậy, cứ từ từ mà chọn.”
Đúng vậy.
Từ từ chọn.
Rồi sẽ gặp được người phù hợp.
Còn nếu không gặp được —
thì một mình cũng chẳng sao.
Ít ra, tôi không phải nuôi cả nhà 7 miệng .
4.
Sáng hôm sau, tôi đánh thức bởi tiếng chuông .
Liếc qua — là mẹ tôi .
“A lô?”
“Hiểu Hiểu, những gì con nói trong nhóm hôm qua… là thật ?”
Tôi ngồi dậy: “Vâng.”
“Sao con lại nói nặng lời như vậy?”
“Nặng lời?” – Tôi nhíu mày. “Mẹ, là anh ta bôi nhọ con trong nhóm.”
“Dù vậy con cũng không nên làm căng như thế, con khiến người ta mất hết thể diện rồi đấy.”
Tôi hít sâu một hơi.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ đứng về phía ai?”
“Mẹ không đứng về ai hết… Mẹ chỉ cách con nói chuyện hôm qua hơi quá.”
“Quá?” – Tôi cười nhạt.
“Anh ta dẫn cả nhà đi xem mắt, bữa 3.800 tệ bắt con trả, rồi lên nhóm nói con thực dụng, vậy không quá đáng?”
“ là vì con từ chối anh ta mà.”
“Từ chối thì có gì sai?” – Tôi hỏi lại.
“Con…”
“Mẹ, con cúp máy đây.”
Tôi dập máy.
Nằm lại xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Cả mẹ ruột cũng không đứng về phía mình.
Thế giới này, rốt cuộc khắc nghiệt với phụ nữ 30 tuổi độc thân đến mức nào?
lại vang lên.
Lần này là .
“Hiểu Hiểu, cậu chưa?”
“ gì?”
“Vương Kiến Quốc đăng một status trên WeChat đấy.”
“ đâu có kết bạn với anh ta.”
“Để gửi ảnh chụp màn hình cho.”
Chỉ vài giây sau, gửi đến.
Là một đoạn đăng trên WeChat Moments Vương Kiến Quốc:
“Hôm nay muốn chia sẻ đôi chút.
Sau nhiều lần xem mắt, tôi đã hiểu: có những người thực sự coi thường công chức ở những thành phố nhỏ như tôi.
Trong mắt , lương 3000 tệ là quá thấp, không xứng với .
tôi chỉ muốn nói: ổn định và chân thành chẳng lẽ không quan trọng?
Tiền không phải là thước đo duy nhất cuộc sống.
Mong rằng sau này, tôi sẽ gặp được một người thật lòng hiểu tôi.”
Tôi đọc xong, chỉ có thể cười lạnh.
Đây là đang diễn vai nạn nhân ?
“Tên này đúng là hết nói nổi.” – Tôi nhắn lại cho .
“Thật luôn đó, rõ ràng là anh ta sai rành rành, còn cố làm ra vẻ mình là người tổn thương.”
“Kệ đi, cứ để anh ta tự diễn.”
“Cậu không định phản hồi gì ?”
“Không.” – Tôi gõ lại. “Càng nói càng rối.”
“Cũng đúng.”
Tắt máy, tôi đi đánh răng rửa mặt.
Nhìn mình trong gương:
30 tuổi.
Quản lý bộ phận.
Lương tháng 25.000 tệ.
Độc thân.
Là lỗi tôi sao?
Không hề.
Thế thì tại sao lại phải gặp phải những chuyện thế này?
Tôi bỗng nhớ lại buổi xem mắt hôm đó.
Gia đình Vương, bảy người ngồi chật kín phòng riêng.
Trên bàn đầy những món như tôm hùm, bào ngư, bò Wagyu.
xong — tất cả đồng loạt quay sang… nhìn tôi.
Ngay lúc đó, tôi đã biết.
Gia đình này — có vấn đề.
Trưa, tôi hẹn Mỹ ở quán cà phê.
“Mẹ cậu còn thúc không?” – Mỹ hỏi.
“Có chứ, sáng nay lại . Nói quá đáng.”
“Cậu quá đáng?” – Mắt Mỹ trợn tròn.
“Vương Kiến Quốc dắt cả nhà đi uống, còn vu oan giá họa cậu. Mà mẹ cậu lại bảo cậu sai?”
“Ừ.” – Tôi thở dài. “Bà cho rằng, phụ nữ 30 tuổi rồi thì nên hạ tiêu chuẩn đi.”
“Hạ kiểu gì?” – Mỹ nhếch môi cười lạnh.
“Hạ đến mức một ông lương 3000, rồi nuôi luôn cả nhà người ta?”
“Cơ bản là… đúng vậy đó.”
“Mẹ cậu có hiểu lầm gì không vậy? Cậu lương 30 vạn một năm, không phải 3 vạn đâu.”
“Trong mắt bà , con gái nhiều tiền là … bất lợi.
Sợ con ế.”
“Thời nào rồi mà còn kiểu tư tưởng đó?”
“Ừ thì…” – Tôi cười chua chát. “Xã hội hiện đại, tư duy vẫn ở thời đại .”
Uống xong cà phê, tôi quay lại công ty.
Vừa bước vào văn phòng, đã đang cầm , mặt đầy biểu cảm.
“Lại chuyện gì nữa vậy?” – Tôi hỏi.
“Vương Kiến Quốc lại đăng status mới.” – Cô đưa cho tôi xem.
Tôi liếc qua.
“Hôm nay nhận được rất nhiều lời an ủi từ bạn bè, cảm người.
Tôi sẽ tiếp tục cố gắng đi xem mắt, tin rằng nhất định sẽ gặp được người phù hợp.
Còn những người coi thường tôi, cứ để sau này hối hận đi.”
Tôi nhìn màn hình, khẽ cười.
Muốn tôi hối hận ?
“Anh ta đúng là…” – lắc đầu.
“Mặt dày thật sự.”
“Kệ đi, không thèm chấp.”
Chiều, trong buổi họp, sếp bất ngờ khen ngợi bản kế hoạch tôi vừa hoàn thành.
“Phương án Lâm Hiểu làm rất , người nên học hỏi.”
“Cảm sếp ạ.” – Tôi mỉm cười đáp.
Tan họp, đồng nghiệp Jason đến tôi.
“Lâm Hiểu, nghe nói dạo gần đây cậu đang đi xem mắt?”
“Ừ, sao vậy?”
“ có một người bạn khá ổn, cậu có muốn giới thiệu không?”
“ thế nào?”
“Là quản lý cấp cao ở một công ty IT, thu nhập khoảng 500.000 tệ/năm, 34 tuổi, từng ly hôn không có con.”
Tôi suy nghĩ một chút: “Gặp thử cũng được.”
“OK, để mấy hôm nữa gửi WeChat cho hai người làm quen.”
“Cảm cậu nhé.”
Tối tan làm, tôi nhận được lời kết bạn từ người Jason nói.