Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đọc từ đầu:
____________
“Lâu lắm rồi không gặp nhé, lần nào cậu cũng bảo bận, nào là chăm chồng, nào là lo con, mỗi lần tụi mình hẹn nhau cậu đều vắng mặt. Lần này nhất định phải đến đấy!”
“Đúng đó! Trong mắt cậu chỉ có chồng con, còn tụi này chẳng là gì sao?”
“Chị Chỉ à! Bây giờ chị thành người nổi tiếng rồi đấy nhé, con gái em xem chị là hình mẫu, còn bắt em xin chữ ký của chị nữa kìa!”
Tôi ngồi trên ban công một căn homestay mang đậm phong cách Tây Tạng, gió thổi lồng lộng, mùi của tự do mơn man quanh người.
Tôi vừa cười vừa gọi video với hội bạn thân:
“Lần này nhất định mình sẽ về!”
10
Tôi không ngờ, trong buổi họp lớp đó, lại gặp lại Thẩm Mộ Thanh.
Ông ta râu ria xồm xoàm, không còn nét nho nhã, phong độ như xưa.
Tóc mọc dài, không kịp cắt tỉa, vest thì nhăn nhúm, không vừa người.
Trông ông ta già đi hẳn cả chục tuổi, quầng mắt đen xì hiện rõ dưới đôi mắt mỏi mệt.
Vừa thấy tôi, ông ta sững lại.
“Bạch Chỉ… em thay đổi rồi, không còn như trước nữa.”
Tôi học cách ăn mặc trẻ trung như giới trẻ, biết phối đồ hợp thời.
Dù không còn dịu dàng, yên tĩnh như xưa, nhưng lại mang một vẻ đẹp đầy hoang dại và tự do.
Tôi không còn vùi đầu vào mớ việc nhà không bao giờ kết thúc.
Tôi bắt đầu tập gym, tự nấu bữa ăn dinh dưỡng, giữ vóc dáng cân đối.
Ngủ đủ giấc, sắc mặt cũng rạng rỡ hơn.
Trông tôi trẻ ra ít nhất mười tuổi — ai cũng nói vậy.
Tôi nhìn ông ta, thản nhiên đáp:
“Đúng vậy, anh cũng thay đổi nhiều rồi.”
Thẩm Mộ Thanh kéo khóe môi, định cười, nhưng rốt cuộc không cười nổi.
Ông ta đỏ mắt, cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, lúng túng quay mặt đi.
Một người bạn cũ không hiểu chuyện bước tới ôm vai ông ta, cười ha ha:
“Ôi chà, giáo sư Thẩm cuối cùng cũng đến rồi.”
“Hồi xưa Bạch Chỉ là học sinh ưu tú nhất lớp đấy. Tương lai sáng lạn, được thầy cô yêu quý nhất. Ấy vậy mà anh lại kéo cô ấy về cưới, bắt sinh con đẻ cái. Mấy năm nay tụi này ghen tị muốn chết!”
Gương mặt Thẩm Mộ Thanh lập tức trắng bệch, không biết nên phản ứng thế nào.
Không khí cũng trở nên lúng túng và khó xử.
Ai đó kéo người bạn kia ra, ghé tai nói nhỏ vài câu. Anh ta liền lộ vẻ ngại ngùng.
Mọi người lặng lẽ nhìn tôi và ông ta.
Tôi bình thản nâng ly:
“Sao ai cũng đơ ra vậy? Hôm nay là ngày vui, không phải nên cạn ly à?”
“Ngày hôm qua đã qua rồi, từ giờ trở đi, tụi mình cứ hướng về phía trước mà sống!”
Không khí lập tức được cứu vớt, mọi người vội nâng ly, cười cười nói nói để phá tan sự ngại ngùng.
Thẩm Mộ Thanh đỏ mắt uống cạn ly rượu.
Suốt buổi tiệc, ông ta gần như không nói gì.
Chỉ ngồi lặng lẽ, nghe tôi kể về những chuyến đi, về những kỷ niệm thú vị trên đường.
Trên gương mặt mệt mỏi ấy, cũng hiện lên nét khao khát.
Ông ta đã nghỉ hưu, nhưng lại không thể sống như dự định ngày xưa — đi khắp chân trời góc bể.
Ông bị giữ lại trong một góc nhỏ của cuộc đời, để chăm lo cho người phụ nữ ông yêu đơn phương cả đời — giờ đang bệnh nặng.
Lúc ra về, Thẩm Mộ Thanh gọi tôi lại:
“Em uống rượu rồi, để anh gọi xe chở em về nhé?”
Tôi lắc đầu, lấy điện thoại ra:
“Không cần đâu, tôi đã gọi tài xế hộ rồi.”
Ông ấy hơi sững người, gương mặt hiện lên nét thất bại sâu sắc, cười khổ:
“Những thứ người trẻ hay dùng bây giờ, tôi chẳng biết cái gì. Còn em học nhanh thật.”
Tôi chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Tôi nghe nói Quan Vi Vi hiện giờ bệnh nặng đến mức không thể rời giường.
Thẩm Mộ Thanh ngày ngày tất bật chăm sóc, từ việc vệ sinh cá nhân cho cô ta, đến trông cháu giúp con trai, chạy đôn chạy đáo mà chẳng được ai cảm kích.
Luôn bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, đâu còn thời gian quan tâm đến những điều mới mẻ nữa.
Ông ta lững thững rời đi một mình, bước chân chệnh choạng, trông thật đơn độc.
Từ lần đó, tôi không còn gặp lại Thẩm Mộ Thanh nữa.
11
Tôi ở nhà nghỉ ngơi một tháng.
Rồi một ngày, tôi tình cờ gặp một người không ngờ tới dưới lầu.
Là con dâu – Chu Bình.
Cô ấy kéo theo một chiếc vali to đùng, tay dắt theo cháu trai, mắt đỏ hoe.
“Mẹ, cho con ở nhờ một đêm được không ạ? Sáng mai con sẽ đưa Tử Duệ về Bắc Kinh.”
Cháu tôi trông gầy rộc đi, ánh mắt ủ rũ, không còn cái vẻ nghịch ngợm hiếu động như trước.
Vừa thấy tôi, thằng bé òa khóc, lao vào lòng tôi:
“Bà ơi! Hu hu hu! Con nhớ bà lắm!”
“Bà Quan là người xấu! Con không cần bà ấy nữa! Bà về với con đi mà! Hu hu hu!”
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Chu Bình.
Cô ấy cười khổ, bắt đầu kể.
Sau khi Quan Vi Vi dọn đến sống cùng, mọi thứ cũng từng yên ổn được một thời gian.
Thẩm Mộ Thanh vì cô ta mà học nấu ăn, học cách chăm sóc người bệnh.
Nhưng Quan Vi Vi cả đời được nuông chiều, vốn là kiểu người luôn được cưng như công chúa.
Ăn không hợp khẩu vị thì cáu gắt, nước tắm hơi nóng cũng kêu ca.
Cô ta suốt ngày khó chịu, đỏng đảnh, nói chuyện đá xéo, hoàn toàn khác với hình tượng dịu dàng trước mặt người ngoài.
Những gì họ đang chịu đựng, chính là những điều tôi từng âm thầm nhẫn nhịn suốt mấy chục năm qua.