Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nghẹn lại cổ họng, nhìn hai người họ thân mật cạnh nhau, lòng tôi chua xót không tả .
" thôi." .
khoác anh, khi quay lại cười tôi: "Vậy bọn tớ nhé. Tiết mục đơn ca lễ kỷ niệm trường lần của cậu cũng không tệ lắm đâu."
"Nguyễn Tri Vi?" Trần Tự vang lên từ phía sau. "Cậu không cùng lão à?"
Tôi vội lau nước mắt.
"Không… không ."
"Dạo này lão hâm mộ lắm đấy," Trần Tự hạ , "nhưng cậu yên tâm, lòng cậu ấy …"
Cậu bỗng ngập ngừng, mặt lúng túng.
" gì?" tôi cuống quýt hỏi.
"Không… không gì!"
Trần Tự gãi đầu, lùi lại.
"Ò, tớ đây!"
Tối hôm đó, tôi nhận tin nhắn từ : "Bạn Nguyễn, mai ba giờ chiều gặp ở quán cà phê trường nhé."
Tôi trả : "."
Hôm sau, vừa ngồi xuống bắn thẳng: "Tôi biết chuyện đây của cậu và ."
"Cậu đột ngột tỏ tình anh ấy ngoài hành lang, chuyện đó làm anh ấy rất khó xử."
Tôi siết chặt cốc cà phê, tim đánh trống ngực dồn dập.
"Anh ấy kể cậu à?"
"Lúc anh ấy say nhắc qua."
xoay chiếc nhẫn bạc trên .
Tôi nhìn trừng trừng — đó chính vật đính ước kiếp anh từng tặng tôi.
thở dài ra vẻ mệt mỏi: "Anh ấy không muốn khó nghe con gái nên nhờ tôi chuyển . không hề hứng thú cậu. Cậu thể đừng làm phiền anh ấy nữa không? Nghe cậu cũng xuất thân gia giáo, chẳng lẽ lại cứ bám dai như đỉa thế này?"
"Đây anh ấy bảo cậu ?" tôi hỏi.
"Quan trọng lắm sao? Chuyện đó gì khác đâu."
cười nhếch mép, tràn đầy đắc thắng.
"Dù sao người anh ấy chọn bây giờ tôi."
Bước ra khỏi quán cà phê, trời xối xả.
Điện thoại rung lên, tin nhắn từ .
" hết em rồi à?"
Tôi nhìn màn hình nhòe , gõ lại: "Ừm, chúc hai người hạnh phúc."
Anh trả rất nhanh: "Cảm ơn. Mong em cũng tìm người thật sự phù hợp mình."
Tôi cứ nghĩ việc chúng tôi trọng sinh để bù đắp những nuối tiếc năm xưa.
Tôi tìm đến người phụ nữ từng bắt cóc tôi ở kiếp , nhìn thấy đáng thương đến thảm hại.
Đối diện người từng khiến đời của chúng tôi bi kịch, lòng tôi lạnh buốt.
Tôi chạy vạy khắp nơi, tiêu sạch tiền tiết kiệm thuê luật sư giỏi giúp .
vì tôi muốn giữ cho đôi chân lành lặn, để anh vẫn rạng rỡ như thuở ban đầu.
Nhưng hình như tôi quên mất — rực rỡ như vậy… liệu chọn tôi không?
Anh chọn người khác. lẽ… thật sự chán sống cùng tôi rồi.
Tôi dồn hết tâm trí vào âm nhạc, mỗi ngày vùi đầu phòng đàn.
khi hòa mình vào thế giới ấy, tôi mới tạm quên nỗi đau.
Tập xong bản nhạc cuối cùng, khuya.
Sân trường vắng ngắt, đèn đường xuyên qua màn thu vàng vọt.
Tôi che ô về ký túc xá, chợt nghe tiếng mấy say lè nhè con hẻm.
"Em gái, khuya thế này mình à?"
Ba nồng nặc mùi rượu lảo đảo tiến lại.
Tôi nắm chặt cán ô, kia lén mò bình xịt hơi cay túi.
"Muốn chơi bọn anh không?" tên vừa vừa thò định túm cổ tôi.
Ngay lúc tôi chuẩn bị phản kháng, lạnh băng vang lên sau lưng: "Các người đang làm gì đấy?"
Tôi giật mình quay lại. Nước làm mờ mắt nhưng tôi vẫn nhận ra ngay.
, che chiếc ô đen, ánh mắt lạnh đến rợn người.
"Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân à?" say cười khẩy bước tới. "Biết điều thì cút mau!"
ném ô xuống đất, tung cú đấm hạ gục thằng lao lên đầu tiên.
"Tôi nhắc lại lần nữa," anh lạnh hơn thu, "cút."
Hai lại chửi tục vài câu rồi vội vã lôi nhau bỏ chạy.