Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
đến nơi tổ chức tiệc, tôi đã thấy Bạch Tiểu Tiên, người lẽ ra bị lại nửa đường, không những đến trước mà xuất hiện … anh trai tôi.
Khốn khiếp!
Thừa lúc Tạ Thanh Duẫn trò chuyện mấy vị tai to mặt lớn, tôi lẻn tìm người kia. chưa đến gần, đã được đoạn hội thoại.
Anh trai tôi Chúc Gia hết sức nghiêm túc:
“Tiểu Tiên, hôm thật may là anh gặp em. Em yếu ớt thế này mà bị lại giữa đường, nghĩ thôi cũng thấy sợ. Gia Hòa đúng là bị nuông chiều đến hư rồi, lại có thể đối xử với em như được? May mà em không gặp chuyện gì, không anh hối hận cả đời mất…”
Tôi mà sững sờ.
Gì cơ?
Không Tạ Thanh Duẫn đuổi cô ta xuống xe à?
lại đổ hết tôi?
Xem ra cô ta bị cư dân mạng mắng vẫn chưa đủ.
Bạch Tiểu Tiên mắt ngấn lệ nhìn anh tôi, giọng nhỏ nhẹ như mèo kêu:
“Em biết phu nhân không có ác ý… Là do em không thôi. May mà hôm có anh cứu em. Em thật ngưỡng mộ chị ấy có được một người anh trai như anh… Không giống em, mồ côi cha mẹ…”
Chúc Gia xúc động, nhìn cô ta đầy xót xa:
“Không , từ giờ em cũng là em gái anh. Anh sẽ bảo vệ em, thương em.”
Tôi đứng ngoài mà sững người, chỉ vài câu nói mà anh tôi nhận thêm được một cô “em gái kết nghĩa”.
Tôi bước tới, cắt ngang: “ thế? Bạch tiểu thư có vẻ trách tôi nhỉ? người đuổi cô xuống xe rõ ràng là Tạ Thanh Duẫn, không trách anh ta?”
Cô ta cãi lại ngay: “Không có! Ai mà chẳng biết tổng giám đốc là Phật tử, tấm lòng từ bi. Nếu không phu nhân hôm cố ý nhắm vào tôi, tổng giám đốc đã không nặng lời với tôi như !”
Tôi liếc sang thấy anh trai tôi – Chúc Gia cũng nhìn tôi với ánh mắt thất vọng.
lòng không khỏi thở dài: nguyên tác, không có chuyện đuổi khỏi xe, anh tôi không bị dính vào chuyện Bạch Tiểu Tiên. cuối vẫn bị cô ta kéo theo khiến cả nhà tan nát.
Mà giờ rồi, thẳng chức nam phụ si tình.
Tôi cười khẩy: “Được rồi, được rồi, Tạ Thanh Duẫn yêu cô nhất, được chưa?”
Sau tôi quay sang quát anh trai mình: “Anh à, em thấy cô ta không em gái kết nghĩa gì cả, mà là tình nhân bé anh đấy. Mong ba mẹ chị cũng chấp nhận được cô ’em gái’ này anh.”
Anh tôi thế cuống , vội đảo mắt tìm người, quả nhiên thấy chị tôi đứng gần , ánh mắt g i ế t người nhìn về phía này.
Tôi vỗ vai anh một cái: “Anh, tự lo cho mình nhé.”
Tiệc tối mới đến giữa chừng, Bạch Tiểu Tiên đã xảy ra chuyện.
Chỉ một tiếng hét vang , sau mọi người ào ào kéo tầng.
Tôi lập đoán ra: Không là cô ta Tạ Thanh Duẫn lăn giường xong bị tại trận đấy chứ?
Ủa? Tạ Thanh Duẫn vẫn ngồi nói chuyện hợp tác ở kia, nảy giờ không hề nhúc nhích.
trên tầng là ai?
Tôi cũng chạy hóng chuyện.
Bản năng thôi, không tôi nhiều chuyện đâu.
Len lỏi qua mấy lớp người, nhìn thấy người vòng vây tôi lập c.h.ế.t sững… là chị tôi.
Tôi vội nhìn vào phòng. Trên giường là Chúc Gia Bạch Tiểu Tiên!
Bạch Tiểu Tiên!
Giỏi…
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Mất hết mặt mũi nhà họ Chúc rồi.
Tôi chị cố nén cơn giận, giải tán đám đông xem trò vui, rồi đưa Chúc Gia Bạch Tiểu Tiên về nhà.
[ – .]
6.
Trên đường về nhà, ba mẹ tôi đã được chuyện xấu hổ xảy ra tối qua điện thoại.
bước vào cửa, chỉ “choang” một tiếng — tách trà bay thẳng vào người Bạch Tiểu Tiên, vỡ tan.
Anh tôi lập quỳ sụp trước mặt ba mẹ, bảo vệ cho Bạch Tiểu Tiên:
“Ba mẹ! Tiểu Tiên chỉ là một cô gái yếu đuối! Mọi chuyện tối là lỗi con, là con không kiềm chế được. cô ấy thật sự là một người , ba mẹ đừng nhắm vào cô ấy!”
Bạch Tiểu Tiên cũng lập kịp diễn xuất, đứng phía sau lau nước mắt dịu dàng nói: “Cảm ơn anh Gia đã bảo vệ em…”
Tôi thầm lắc , hết thuốc chữa.
Ba tôi đến bật cười: “! lắm! Cô ta có hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là mày ngu như heo! Bị người ta thuốc mà tưởng mình ham muốn không kiềm được!”
Tôi quay sang nhìn chị , chỉ thấy chị không nói lời nào, bàn tay siết chặt cho thấy chị cố nhịn.
Cuối chị cũng tiếng, giọng mệt mỏi mà lạnh lẽo: “Chúc Gia , anh muốn ly hôn à?”
Tên đàn ông bạc nhược kia lập hoảng loạn:
“Chu Nhược, anh không muốn ly hôn! Em nghĩ đến con chúng ta , Tiểu Thần nhỏ như , có thể ly hôn được? Anh với Bạch Tiểu Tiên thật sự chỉ như anh em thôi. Cô ấy luôn bị Gia Hòa nạt, anh làm anh trai nên thấy áy náy…”
Tới nước này mà ngụy biện. hôn nhân giới hào môn không đơn giản chỉ là chuyện người, nó liên quan đến lợi ích hợp tác giữa nhà.
Chị tôi chắc cũng nghĩ thông rồi, không nói gì nữa, ánh mắt trống rỗng như đã hoàn toàn thất vọng: “Ba mẹ, người tự giải quyết chuyện này . Con dỗ Tiểu Thần ngủ.”
Chị rời , để lại ba mẹ tôi đứng nhìn anh trai tôi quỳ dưới đất mà đau không thôi. Bạch Tiểu Tiên… à, lại màn diễn cô ta.
Cô ta lao tới quỳ bên cạnh anh tôi, người quỳ trước ba mẹ tôi, cứ như làm lễ bái đường.
Nước mắt nói rơi là rơi, giọng cũng nghẹn ngào run rẩy: “Bác trai, bác gái… hôm con cũng là nạn nhân. Xin bác cho con một công đạo. Con chỉ muốn biết là ai đã thuốc con với anh Gia …”
Ba mẹ tôi lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Dù chị đã rút khỏi chuyện này, không cần lo ảnh hưởng đến hợp tác bên nhà ngoại.
Ba tôi là người mở lời trước: “Theo cô chuyện này nhắm vào cô, hay là nhắm vào con trai tôi? Tôi nói thẳng luôn, nhà họ Chúc chúng tôi làm ăn dựa vào chữ tín nhân phẩm. Tôi tự tin ở ngoài kia, bất kể ai cũng nể tôi ba phần, không đến mức có người cố ý hãm hại nhà tôi đâu.”
Bạch Tiểu Tiên thấy không đổ trách nhiệm sang người khác được, liền đổi hướng ngay.
Cô ta ngẩng nhìn về phía tôi, nói nhỏ nhẹ: “ Tiểu Tiên sống hiền lành, sợ là chỉ đắc tội với mỗi phu nhân. Hơn nữa hôm phu nhân mới sỉ nhục em trên mạng xã hội…”
Tôi khoanh tay cười khẩy: “Ý cô là tôi thuốc anh trai tôi, tự bôi nhọ thanh danh nhà mình?”
Cô ta cắn môi: “Phu nhân, em không có ý … Chỉ là nếu nói như chị cũng không hẳn là không thể, dù …”
Cần gì nói thẳng ra? Ý là Tạ Thanh Duẫn thích cô ta, tôi vì ghen nên ra tay hủy danh tiết cô ta chứ gì.
nguyên tác đúng là tôi từng làm thế. lần khuyến mãi tặng nguyên cô ta cho Tạ Thanh Duẫn.
Giờ tôi đâu ngu như .
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Ồ, báo công an .”
dứt lời, mặt Bạch Tiểu Tiên cứng đờ. Tôi gần như chắc chắn mình đã đoán trúng điều gì .
Thế là tôi rút điện thoại ra, bấm gọi báo cảnh sát, tiện thể gọi luôn cho Tạ Thanh Duẫn.
Tôi mà không nhanh tay, lỡ đâu cô ta lại thổi gió bên gối, cuối lỗi lại đổ hết tôi.
Cuộc gọi nối máy, bên kia đã quát thẳng: “Cô đã làm gì Tiểu Tiên? Chúc Gia Hòa, cô đúng là đàn bà độc ác! Nếu lần này Tiểu Tiên xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô, cũng không tha cho nhà họ Chúc!”
Kìa, vị “Phật tử lãnh đạm” gặp được chân ái, lập biến thành ma đạo.
Tình yêu cảm động lòng người quá ha.
Ba tôi đến câu “không tha cho nhà họ Chúc”, sắc mặt liền lạnh .
Tôi đưa ánh mắt trấn an ba, rồi quay lại nói với Tạ Thanh Duẫn: “Anh nói đúng, tôi độc ác. Cho nên để tránh bị oan, tôi đã báo cảnh sát rồi. Vì Tiểu Tiên anh, lát nữa gặp nhau ở đồn nhé.”
Tắt máy xong, ba lại hỏi tôi: “Gia Hòa, nó đối xử với con không? Nhà họ Chúc mình có thể không bằng nhà họ Tạ, cũng không bị dễ nạt.”
Tôi nói với ba: “Tạ Thanh Duẫn đối xử với con rất , con không nghĩ đến chuyện ly hôn.”
Dù tôi cũng chờ anh ta chủ động nói chia tay, đến lúc tôi mới có thể lột sạch một lớp da anh ta lúc ly hôn.