Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Mùng Sáu Tết, mẹ tôi sáng sớm lôi tôi ra khỏi chăn, dúi thẳng vào phòng tắm.
“Cho con nửa tiếng, tắm rửa đồ trang điểm cho tử tế. Chồng tương lai của con sắp tới rồi đấy!”
???
Chồng tương lai?
Tôi ngâm mình bồn gần nửa tiếng mới bừng tỉnh, như mẹ hẹn cho tôi một buổi xem mắt vào hôm nay.
Nghe đâu đối phương là người thuộc hội “tam cao”:
Ngoại cao, trí tuệ cao, thu nhập cao.
Lúc đó ngoài cửa có tiếng trò chuyện, chắc là người đến rồi.
Cách tận hai lớp cửa mà còn nghe được tiếng cười như loa kéo của mẹ tôi.
Tôi uể oải bước ra khỏi bồn, choàng đại cái khăn tắm.
lúc đó, cửa phòng ngủ bật mở.
Tôi không cần nhìn cũng đoán là mẹ tôi đến giục.
“Con xong đây mà—”
Chữ “” còn chưa ra khỏi miệng thì tôi nghẹn họng.
Người bước vào không mẹ tôi.
Mà là… sếp của tôi – Chu Du.
Không , là Chu Dư.
Chúng tôi thường đùa rằng anh ấy như “Chu Du”, còn tôi thì họ Kiều, tên lại có chữ “Tiểu”, thành ra “Tiểu Kiều Chu Du”, tổ hợp… sinh ra là để oái oăm.
Cửa phòng đóng kín.
Tôi và Chu Dư mắt chạm mắt.
“Ông… ông …”
Tôi siết chặt khăn tắm, nói cũng lắp bắp.
“Ừm.”
Anh lạnh nhạt đáp, rồi chậm rãi bước về phía tôi.
Một bước.
Hai bước.
Dừng lại trước mặt, anh giơ , ép tôi tựa lưng vào bức tường bên cửa phòng tắm.
“Công ty cấm yêu , quên rồi à?”
Tim tôi đập như trống trận.
Không sợ bị đuổi việc.
Chỉ là… anh đến quá gần. Tôi bối rối.
Tôi cố giữ bình tĩnh, đẩy nhẹ anh ra, cười gượng:
“Anh đứng gần thế, tôi chỉ sợ ngẩng đầu lên lại lỡ… hôn trúng.”
Chu Dư vẫn nhìn chằm chằm tôi.
“Đừng đánh trống lảng.”
“…Không quên.”
Tôi cúi đầu nhỏ giọng biện hộ:
“ tôi không có yêu gì hết.”
Cho đến khi anh ép tôi vào tường, tôi vẫn là độc thân chính hiệu.
“. Không yêu … mà đi xem mắt luôn rồi.”
Anh cong môi, đáy mắt hề có ý cười.
“Ông , đó là để ứng phó mẹ tôi thôi…”
Tôi giải thích rõ ràng.
Chu Dư không tha, cứ lặp lại lời đe dọa: yêu thì cuốn gói.
Tôi nhịn không được phản bác:
“Ông , các công ty người chỉ cấm yêu nơi công sở, còn công ty mình thì sao? Cả chuyện riêng tư cũng muốn kiểm soát luôn à?”
Anh tôi một cái, đáp tỉnh bơ:
“Vì tôi lương cho cô.”
“…”
Được rồi, người phát lương nói gì cũng .
Dù cái quy định cấm yêu này có vô lý, vì Chu Dư lương cao hơn mặt bằng ngành, tụi tôi… cũng nhịn.
Tôi ho khan, cười gượng chuyển đề:
“Ông , Tết nhất không ở nhà nghỉ ngơi, tới nhà tôi làm gì ?”
Chu Dư tôi:
“Chúc Tết.”
…Mùng Sáu mới nhớ ra chúc Tết?
Mà mặt thì lạnh như băng, trông giống đi vi hành hơn là chúc Tết.
Tôi kéo chặt khăn tắm, hơi đỏ mặt:
“… anh ra phòng khách ngồi đợi trước nhé? Tôi đồ rồi ra liền.”
Ánh mắt anh đảo qua theo cử động của tôi, khóe môi dường như nhếch nhẹ.
“Ừ.”
Anh quay người rời đi.
Tôi thở phào. Chưa kịp đồ, liền vội vàng nhắn tin cho A Hoa, đồng nghiệp thân thiết, kể hết chuỗi tình huống hoang đường sáng nay.
Tin nhắn A Hoa đến nhanh như chớp:
“Không chứ chị ơi, cái luật ‘không được yêu’ của Chu Dư, toàn công ty chỉ áp dụng với một mình chị đấy. Chắc chị là người duy nhất chưa biết đâu…”
2
Nguyên tắc cấm yêu của Chu Dư… chỉ áp dụng với mình tôi?
Chỉ một câu thôi mà như sét đánh giữa trời quang, tôi đứng đơ tại chỗ, người nóng lạnh luân phiên.
Cầm điện thoại đơ ra cả phút, đến khi nghe tiếng mẹ gọi giật từ ngoài phòng thì mới hoàn hồn, vội vàng đồ ra ngoài.
Phòng khách.
Chu Dư đang ngồi sofa, ba mẹ tôi một trái một ngồi hai bên, mà cái người đó lại có tí hoang mang nào, mỗi câu hỏi đều lời trơn tru rành rọt.
Thậm chí còn ung dung nhấp một ngụm trà, dáng vẻ thư thái cứ như đang ngồi tiếp khách phòng hội nghị.
Tôi lững thững bước qua, càng nghe càng thấy có gì sai sai.
Ba mẹ tôi… như tưởng anh là đối tượng xem mắt của tôi.
Chu Dư cũng buồn giải thích. Ba mẹ tôi hỏi chuyện gì, anh cũng lời rất thành thật, nói mình có công ty riêng, chỉ không nói công ty tên gì.
Nói là công ty có mấy chục nhân viên, cũng không hề hé môi rằng… một số đó chính là tôi.
Ba mẹ càng nghe càng vui, nhìn Chu Dư từ xuống dưới đâu đâu cũng vừa ý.
Ba tôi còn nhiệt tình kéo đề tên tuổi——
“ cả tên cũng hợp nhau, một người họ Chu tên Dư, một người họ Kiều tên Tiểu Tiểu, trời sinh một cặp…”
Nhắc đến tên, hai vị phụ huynh lắm chuyện nhà tôi cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.
“Chu Dư?” Mẹ tôi nhíu mày, đẩy gọng kính lão lên, “Không chị Vương giới thiệu người họ Trần à?”
Tôi giật thót, theo phản xạ mắt nhìn Chu Dư.
Ai cái tên kia vẫn bình tĩnh như thường.
“Dạ, thưa dì, cháu…”
Chưa nói hết câu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi vội chạy ra mở cửa. Mở ra thì đập vào mắt là một khuôn mặt… không được bắt mắt cho lắm.
Tôi sững lại một : “Anh tìm ai ạ?”
Hắn quét mắt nhìn tôi từ xuống dưới, đặc biệt dừng lại ở vùng giữa cổ và xương sườn vài , rồi cười cười nói:
“Chào em, anh là người dì Vương giới thiệu đến xem mắt.”
Đầu tôi nhói lên một trận.
Dì Vương chơi không đẹp gì hết. Đây mà là “tam cao” gì chứ? Rõ ràng là một anh chàng FA nhàm chán thiếu chỉn chu.
Tôi không kỳ thị ngoại , … người đàn ông trước mặt tóc còn chưa gội, cao cỡ tôi, cúi đầu một cái là thấy cả mảng gàu, áo sơ mi trắng còn loáng thoáng vài vết dầu…
Tôi lặng vài , rồi bất kéo hắn ra ngoài.
Vừa lôi vừa kéo đến tận cửa thang máy, tôi ấn nút xuống rồi nói:
“Xin lỗi anh nha, tôi có bạn trai rồi, ba mẹ tôi không biết nên gây hiểu lầm chút xíu.”
Chưa để hắn kịp phản ứng, tôi nhét vào anh tờ một trăm.
“Coi như phí đi lại, anh về sớm cho khỏe, không tiễn.”
Nhận được tiền, mặt hắn từ âm u chuyển rạng rỡ, “Không sao không sao, tôi đi đây.”
Nói xong liền vui vẻ bước vào thang máy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay về nhà, rồi…
ánh nhìn có phần ngạc nhiên của Chu Dư, tôi tiến lại gần, cực kỳ thân mật khoác lên cổ anh trước mặt ba mẹ.
Rồi quay nói tỉnh bơ với ba mẹ:
“Ba mẹ, thật ra tụi con vừa gặp yêu, mới nãy phòng thề non hẹn biển rồi.”
Chắc tôi bị dọa ngu người bởi ông anh đầu gàu ban nãy nên mới nghĩ tới chuyện nhờ Chu Dư giả làm đối tượng xem mắt, tạm thời ổn định tình .
Ai …
Sau vài lặng, mẹ tôi đẩy kính lão, chậm rãi nói:
“Tiểu Dư mới nãy nói với ba mẹ rồi, thật ra nó là sếp của con.”
“…?”
Toang.
Tôi cưỡi cọp rồi không xuống được, quay đầu nhìn Chu Dư.
Ai dè, cái ông sếp vừa nãy bị ba mẹ tôi tra hỏi tới tấp mà vẫn điềm nhiên như không, giờ đây lại có chút lúng túng.
Đặc biệt là dái tai… đỏ rực, nổi bật muốn xỉu.
Khi ba mẹ tôi vờ nhìn chỗ khác để tạo không khí tế nhị, Chu Dư ghé sát tai tôi, cắn răng thì thầm:
“Có ba mẹ em ở đây, đừng làm anh mất mặt.”
Mất mặt?
Là… mất mặt mà tôi đang nghĩ đến đó hả?
3
Phòng khách chìm lặng, bốn người ai nấy đều re.
Mẹ tôi cười tủm tỉm đánh giá Chu Dư, là người đầu tiên phá vỡ không khí lặng:
“Tiểu Dư à, con kết hôn chưa?”
“Dạ chưa.”
Chu Dư lời rất lễ phép, hơi cúi đầu một cái, nhìn còn có chút… ngoan ngoãn.
“ con có bạn chưa?”
Nghe đến câu này, tôi cũng bắt đầu căng thẳng, lén lút nhìn Chu Dư.
Chu Dư có độc thân hay không, thật sự vẫn là ẩn số.
Nói ảnh độc thân thì… lúc nào cũng có xinh tìm đến tận công ty, mà ảnh như cũng từ chối ai.
Nói ảnh có bạn thì… mỗi lần đến là một cô khác nhau, chưa bao giờ trùng người.
Nghe mẹ hỏi, Chu Dư cũng mắt nhìn tôi một cái, rồi rất nhanh thu lại ánh nhìn:
“Dạ không, thưa dì, con độc thân nhiều năm rồi.”
Mặt mẹ tôi lập tức sáng rực như đèn LED: “Độc thân là tốt! Con bé nhà dì, con nhỏ Tiểu Tiểu cũng độc thân…”
Vừa nói, bà vừa đẩy tôi lên phía trước, rốt cuộc cũng đẩy được tôi ngồi sát cạnh Chu Dư:
“Tiểu Dư à, con thấy con bé nhà dì thế nào?”
Chu Dư tôi nhạt một cái, ánh mắt vừa chạm nhau, chân tôi suýt mềm nhũn.
Tôi mê sếp bao lâu nay mà dám lộ nửa phần công ty, ai mẹ tôi lại bật thẳng không đệm.
Tôi căng thẳng chết đi được.
mà… câu hỏi này, Chu Dư lại không lời .
Một … hai …
Qua mấy , Chu Dư bất mỉm cười, nhìn tôi nói: “Tiểu Tiểu dễ thương lắm.”
Tuy câu “dễ thương lắm” này nghe tai mấy, mà…
Anh ấy gọi tôi là ‘Tiểu Tiểu’!!!
Mẹ tôi vẫn cười toe toét đẩy thuyền:
“Tiểu Dư à, con với con bé nhà dì có duyên ghê luôn, tên thì hợp, mặt mũi cũng đẹp đôi, con thì cao, Tiểu Tiểu thấp, con gầy, Tiểu Tiểu mũm mĩm, là bù trừ hoàn hảo.”
Tôi: “…”
Mẹ, nói thế là đủ rồi, đừng nói nữa.
May mà mẹ tôi không tiếp tục lấn tới, thấy Chu Dư không lời thêm gì thì bèn quay mời anh ở lại ăn trưa, rồi lôi ba tôi ra ngoài đi chợ.
Nghe tiếng cửa đóng, tôi thở phào một hơi.
“Sếp…”
Tôi cười khan, anh:
“Ba mẹ tôi lại muốn gán ghép nữa rồi, anh coi như không nghe thấy nha, trưa ở lại ăn bữa cơm đi, mẹ tôi làm món sườn chua ngọt siêu đỉnh luôn đó!”
Chu Dư không nói gì, chỉ nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
“Tiểu Tiểu.”
“Hử?”
Bị gọi tên bất , tôi lập tức ngồi thẳng dậy chờ anh nói tiếp.
Chu Dư từ đầu đến chân nhìn tôi một lượt, rồi khẽ nhếch môi:
“Mặt mộc cũng được đấy.”
“Hả?”
Tôi đơ mất một nhịp, rồi nghe anh tiếp:
“Cho nên sau này đi làm thì đừng đánh cái mắt khói gấu trúc đó nữa.”
“…”
Anh tưởng ai cũng muốn hóa trang đó chắc? Cũng tại anh từng khen một cô trang điểm đó trông đẹp, tôi mới lặng lẽ học theo lấy lòng ảnh chứ bộ.
Sau màn đối thoại chớp nhoáng, không khí lại trở về trạng thái lặng.
Tôi với Chu Dư ngồi cạnh nhau sofa, anh uống trà, tôi uống nước, ai nấy đều lặng.
Bất chợt, điện thoại tôi đặt bàn trà rung lên một cái.
Tôi cầm lên xem, lập tức thấy nhức đầu.
Là kẻ theo đuổi nhiệt tình nhất thời đại học – .
Trớ trêu cái là… tên của ba đứa tôi ghép lại, nghe y như Tam Quốc thu nhỏ .
nhắn một câu ngắn gọn, chuẩn tổng tài:
“Anh về rồi. Qua nhà em chúc Tết ba mẹ.”
“…”
Chúc Tết gì tầm này nữa trời? Người chúc đầu năm mồng Một mồng Hai, hai ông này tính theo nhóm hay gì, rủ nhau mồng Sáu mới chúc Tết?
Tôi còn đang ngồi chọn từ ngữ để từ chối thì…
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa.
Mở ra, khuôn mặt điển trai hơi… ngáo ngơ của lập tức lọt vào tầm mắt.
xách nào là trái cây, gạo mì, rượu bia, xách muốn rụng cả .
“Tiểu Tiểu, bác trai bác đâu rồi?”
Anh vừa nói vừa tự nhiên đặt đồ xuống, khom người dép:
“Anh mới từ quê về là đổi đồ phóng qua chúc Tết hai bác.”
Tôi ôm đầu, tuyệt vọng.
Tính nết Chu Dư khó lường, giờ mà thấy lại hiểu lầm là bạn trai tôi thì tôi xác định luôn, chắc nghỉ việc là cái chắc.
Còn chưa kịp nói lời nào, vừa xoay người lại thì thấy Chu Dư đứng sau lưng tôi.
Không nói một lời, chỉ yên lặng nhìn , lông mày hơi nhíu lại.
– cái tên ngố ngố đó – chắc cũng thấy đôi dép nam đặt ở cửa, vừa dép xong thì…
Phịch! Anh quỳ xuống đất một cái rầm.
“Cháu chúc bác năm mới vui vẻ ạ!”
…
Rồi cái này là Tam Quốc chuyển thể phim hài không?