Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thấy tận mắt một cô cao gầy, tóc dài, ăn mặc sang trọng, đi thẳng ty, ung dung bước văn phòng Chu Dư như chốn không người.
Một lúc lâu sau, Chu Dư cô ấy bước ra. Cô đi sau anh, rất chậm, đeo kính râm, vừa đi vừa chậm rãi nhìn quanh… như kiểu bà chủ thị sát.
Chắc do tôi có tật giật mình, nên khi ánh mắt cô ấy lia tôi, tôi theo phản xạ gằm mặt.
Đến lúc ngẩng đầu lên, họ đã rời đi.
Tôi thở phào… nhưng vẫn không kìm được ảnh cô ấy lẩn quẩn trong đầu.
Thân mảnh mai, cao ráo. Dù đeo kính râm che nửa khuôn mặt, tôi vẫn nhìn ra nét đẹp rất điển .
Nhưng — A Hoa thì không nghĩ vậy.
Cô khoác vai tôi, ánh mắt đầy ẩn ý, giọng dài:
“Cô không thấy à, tôi gần nhìn kỹ rồi… Tưởng trẻ chứ da mặt hơi chùng rồi, chắc chắn không còn nhỏ tuổi .”
Tôi bán tín bán nghi: “Thật hả?”
“Thật!” A Hoa bĩu môi, “Muốn biết phụ nữ có lớn tuổi hay không thì nhìn cổ là biết ngay, mà cổ cô … cũng có vết nhăn rồi. Còn phải hỏi?”
Cô nháy mắt với tôi, rồi bị quản lý gọi đi làm.
Còn tôi thì ngồi thẫn thờ.
Vậy là… Chu Dư thực sự quen một người lớn tuổi hơn rất nhiều?
Nghĩ bộ đồ đắt tiền, khí chất sang chảnh của cô ấy, tim tôi chợt trầm .
Chẳng lẽ… Chu Dư đang yêu một đại giàu có hơn?
9
Cuối tuần.
Anh Chu đăng tin nhắn trong nhóm ty, yêu cầu toàn bộ nhân viên có mặt tại một địa điểm nhảy bungee trong thành phố, ai vắng mặt… thì trực tiếp bị đuổi việc.
Ngay khi trước đây ty có cuộc họp quan trọng, anh ấy cũng chưa bao giờ nghiêm túc đến mức này.
Xem ra, chắc là anh ấy thật sự để tâm đến vị “ đại nhà giàu” rồi.
“ đại nhà giàu” là biệt danh trong tôi đặt cho vị hôn thê của anh Chu.
Tôi ghen ghen nghĩ, biết có một ngày anh Chu phát hiện đối phương thực ra đã không còn xuân sắc, sau đó chấm dứt mối quan hệ dựa tiền bạc này thì .
Nhưng mà…
Cho dù anh ấy rời khỏi đại nhà giàu, trong vẫn còn cô thầm thương .
Tôi đến sớm, trong lúc chờ mọi người tại khu nhảy bungee, tôi lặng lẽ lướt xem cái tài khoản phụ của anh Chu.
Chỉ là không biết… cô mà anh ấy thầm yêu , rốt cuộc là ai.
Mấy đoạn mô tả của anh ấy vừa mập mờ vừa ẩn ý, hoàn toàn không đoán ra được.
Thế mà tôi chờ mãi, vẫn không thấy đồng nghiệp nào đến, ngược lại lại chờ được anh Chu.
Đi nhảy bungee mà người này lại mặc đồ sở.
Anh Chu bước chậm rãi về phía tôi, âu phục chỉnh tề, thậm chí cà vạt cũng thắt tỉ mỉ không chút sơ suất.
Từng chi tiết người anh ấy dường như đều được chăm chút kỹ lưỡng, đẹp đến mức phạm quy.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, rồi nhanh chóng hoàn hồn, hấp tấp dậy, thuận tay phủi bụi mông, nói đại một lấp liếm:
“Anh Chu, chắc là em sớm quá…”
“Em không sớm, là bọn họ đến muộn.”
Vừa nói, anh Chu đầu liếc nhìn đồng hồ cổ tay, “Đi thôi.”
Đi?
Tôi ngẩn người một chút, “Đi ạ?”
Anh Chu liếc nhìn tôi một cái, thản nhiên thốt ra chữ: “Nhảy bungee.”
Tôi hoàn toàn sững người, “Chỉ thôi ạ?”
“Ừm.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, đầu óc vốn đã không thông minh lắm bỗng dưng bị , “Nhưng… vị hôn thê của anh chưa mà…”
Anh Chu vừa bước đi thì dừng lại, đầu nhìn tôi, giữa chân mày khẽ nhíu lại, “Vị hôn thê?”
Tôi gật đầu, miêu tả có phần mơ hồ, “Là… cái lớn tuổi một chút thường đến ty tìm anh ấy ấy.”
Anh Chu khựng bước, giơ tay lên, những ngón tay thon dài khẽ day day giữa chân mày, giọng nói trầm thấp, như có chút đắc dĩ.
“Đó là mẹ anh.”
Tôi… mẹ…
Tôi bị chữ này dọa sững, một lúc lâu cũng không nói ra lời, ngơ ngác một hồi cố gắng lắp bắp được một :
“Vậy… dì ấy trẻ thật đấy…”
Anh Chu liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, ngược lại còn nắm lấy cổ tay tôi, tôi đi về phía khu vực nhảy bungee.
Tôi hơi ngờ, có chút hiểu ra, có chút vui mừng, cũng có chút… mềm chân.
Thật sự nhảy bungee ?
Tha cho em đi mà.
Tôi vội vàng nắm lấy cổ tay anh ấy, bước chân dừng lại, “Anh Chu, chỉ đi… nhảy bungee thật ạ?”
“Ừm.”
Anh Chu cũng dừng bước, quay người nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc mà thành khẩn,
“Em không nói là thích nhảy bungee để cầu hôn ? Anh nghĩ rồi, cảm giác phát sinh trong khoảnh khắc sinh tử là thứ cảm động nhất.”
Nghe anh ấy nói đến chuyện sinh tử, chân tôi lại càng mềm nhũn, vội vàng khuyên nhủ,
“Hồi đó là vì em tưởng anh sẽ cầu hôn người khác nên đề xuất vậy thôi, chứ em nào dám nhảy bungee …”
Tôi chưa kịp nói hết thì đã thấy anh Chu lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi tưởng anh ấy đã nghe lọt tai và chuẩn bị thay đổi ý định, ai ngờ, vài giây sau, anh ấy lại ngờ bật cười khẽ.
“Vậy là, Tiểu Tiểu, cuối em cũng nhận ra anh muốn cầu hôn em rồi?”
Tôi bỗng khựng lại.
Sau đó mặt đỏ bừng, … lại đột nhiên sang chuyện này?
Tôi đương nhiên đã hiểu rồi, cho dù đầu óc tôi có chậm chạp đến , cũng nên nhận ra, anh Chu đang cầu hôn tôi.
Tôi hơi run chân, một phần là vì xấu hổ, phần còn lại… là vì sợ.
Đang định khuyên anh ấy từ bỏ vụ nhảy bungee thì anh Chu ngờ siết chặt cổ tay tôi, tay khẽ xoa đầu tôi.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Chỉ vài chữ ngắn gọn vậy thôi, vậy mà tôi thực sự không thấy sợ nữa.
Biểu cảm của anh Chu lúc nghiêm túc lại có một loại mị lực khác thường, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, sự thành khẩn trong mắt anh khiến tôi giác thấy yên tâm.
Tôi bị anh ấy nắm cổ tay, thế bị lên đài nhảy bungee.
Lúc buộc dây an toàn, tôi nuốt nước bọt, đầu nhìn dưới, độ cao đó…
Tôi lại mềm chân lần nữa.
“Anh Chu…” Tôi níu chặt lấy tay áo anh, “Anh cầu hôn luôn đi, đừng nhảy nữa được không?”
“Không được.”
Anh Chu khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô nghiêm túc, “Đã đến nước này rồi, phải dũng cảm lên.”
Anh ấy lại còn khuyên tôi dũng cảm…
Tôi còn chưa kịp phản bác thì đã bị nhét tay một thứ gì đó, tròn tròn, hơi cấn tay.
Tôi đầu nhìn, là một chiếc nhẫn kim cương.
Viên kim cương rất to, chắc chắn không phải loại “kim cương vụn rẻ tiền” như mấy nữ minh tinh hay nói, dưới ánh mặt trời lấp lánh lóa mắt.
Tôi ngây người một lúc, ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Lại thấy anh Chu nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, dái tai đỏ ửng rất khả nghi.
“Tặng em đấy.”
Giọng anh Chu rất thấp, tốc độ nói cũng cực nhanh, “Khá đắt tiền đấy, đeo cho chắc, đừng để rơi lúc nhảy.”
Tôi ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trong bàn tay, ngón tay vô thức vuốt ve.
…Vậy là, đây chính là lời cầu hôn của anh Chu ?
Khá đắt tiền, đeo cho chắc.
Anh ấy còn có thể nào tùy tiện hơn được nữa không.
Chưa kịp càu nhàu thì nhân viên đã giục tôi đi lên bục nhảy.
Tôi giật thót tim, vội vàng đeo chiếc nhẫn kim cương tay. Ngay giây tiếp theo, cổ tay liền bị anh Chu nắm chặt.
Anh ấy quay sang nhìn tôi, khóe môi cong lên, hiếm hoi mang theo vài phần ý cười.
“Đừng sợ.”
Nói xong, anh ấy tôi bước lên bục nhảy.
“Tiểu Tiểu.” Anh khẽ gọi tên tôi, “Anh từng nói chưa, tên hợp nhau lắm không?”
bục nhảy cao mấy chục mét, mắt tôi không kiềm được mà nhìn dưới, tôi còn tâm trí mà đáp lại mấy lời này, chỉ có thể lấy lệ lắc đầu.
Thế nhưng, bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi của anh Chu lại siết chặt thêm một chút.
“Thật ra, lúc đầu anh bị ấn tượng bởi tên của , một người là Chu Du, một người là Tiểu Tiểu, nghe như là sinh ra để dành cho nhau, nên gọi em phòng làm việc, muốn xem cô có cái tên này trông như thế nào.”
Dù đang run chân vì sợ, tôi cũng nổi tò mò, không nhịn được khẽ hỏi: “Vậy… sau khi anh nhìn thấy thì ?”
Anh Chu nhếch môi:
“Cô đáng yêu lắm, người nhỏ nhắn gầy gò, da đặc biệt trắng, không thuộc dạng rực rỡ xuất sắc gì, nhưng rất dễ nhìn, điểm chính là hơi ngốc ngốc một chút, lần đầu văn phòng của anh vì quá căng thẳng, chân trái đá chân phải, tự vấp ngã một cú chó gặm—”
Chữ “cứt” cuối , khi bắt gặp ánh nhìn của tôi thì anh ấy đành ngậm lại.
Anh đưa tay sờ mũi, kết luận một :
“Nói chung là rất đáng yêu, kiểu càng ở gần càng thấy đáng yêu.”
Tôi yên lặng lắng nghe, vừa dở khóc dở cười.
Vậy ra… cái cô “bạch ngốc đáng yêu như thiếu năng” mà anh ấy từng miêu tả trong tài khoản phụ Weibo, lại là tôi.
Tôi còn chưa kịp cảm khái, đã bị nhân viên thông báo phải chuẩn bị nhảy.
nói của họ tôi về thực tại trong nháy mắt, tôi hít sâu một hơi, nhưng chỉ cần liếc nhìn dưới sân thôi là lại mềm nhũn chân.
Anh Chu trước mặt tôi, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Nếu sợ thì anh.”
Tôi do dự một chút, rồi cũng chẳng màng xấu hổ nữa, tay chặt lấy eo anh ấy.
Tôi tưởng anh Chu sẽ hét lớn một tiếng “Anh yêu em”, rồi tôi nhảy , và hét với tôi giữa không trung là “Em có đồng ý lấy anh không”.
Thế nhưng… thực tế dường như khác xa tưởng tượng.
tôi đó hồi lâu, chẳng ai dám nhảy, cuối là bị nhân viên đẩy .
Sau đó—
Tiếng thét thảm thiết của anh Chu vang vọng thung lũng.
Rõ ràng trước khi nhảy anh còn bình tĩnh bảo tôi, sợ thì anh. Kết quả khi nhảy thì chính anh ấy lại chặt lấy tôi như bạch tuộc, tay chân cuốn lấy không buông.
Bên tai tôi ngoài tiếng gió rít, còn có tiếng hét thê lương của anh Chu.
Tôi không hiểu nổi, cái người vốn nổi tiếng là lạnh lùng, khó đoán như anh ấy, vậy mà khi nhảy bungee lại gào đến lạc giọng.
Nhưng mà…
Cũng có điểm khiến tôi cảm động, trong lúc hét toáng lên, anh Chu vẫn không quên cầu hôn tôi:
“Aaaaa… Tiểu Tiểu… lấy anh nhé…”
Tôi muốn cười, nhưng vừa hé miệng đã hứng trọn một bụng gió.
Tôi vội mím môi, không nói gì mà chỉ âm thầm chặt lấy anh ấy.
Anh Chu như vậy… cũng đáng yêu thật đấy, ít nhất, so với ảnh ông sếp lạnh nhạt cứng đầu thường ngày, lại thêm chút hơi thở con người.
…