Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
xảy ra thế vậy?
Giang Dự thật sự là cháu của sếp tôi sao?!
Lúc đó đầu tôi trống rỗng, máy móc đầu nhìn sếp.
Ông tôi đơ ra thì bật : “Người ngồi cạnh Giang Dự là ba nó, chính là anh trai tôi.”
Ông còn hất cằm phía Giang Dự, mắt ra hiệu tôi khen anh.
Trong lòng tôi gào thét – khen cái ông nội ông ấy à! Đưa đẩy chọn lúc chứ!
Bây giờ tôi khác một Samoyed vừa giẫm vũng !
Nghĩ đến đây, tôi vội lôi nhỏ trong túi ra, nép vào góc ghế chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm.
Vừa mở , tôi âm thầm thở phào – may quá, phấn chưa trôi, có phần mái hơi sẹp xuống.
Sếp tôi không nói , mắt mang theo vẻ “hận sắt không thành thép”, liền nhanh chóng tung đòn hỗ trợ thứ hai.
“Anh à, bé Tiêu Tiêu không tệ , đầu óc lanh lợi, làm việc gọn gàng chu đáo.”
Ông cố tình nâng giọng lên tám bậc: “Năm ngoái, hợp đồng với Thịnh Hải là nó ký đấy!”
Nghe vậy, người đàn ông ngồi ghế hứng thú hẳn: “Ồ?”
Sếp tôi còn tiếp lời: “Còn vụ thu mua của Siêu Hưng, là nó đứng ra xử lý thành công.”
Lần đầu tiên tôi sếp mình đáng yêu đến thế.
Dù thường ông ta hay “vẽ bánh” hão huyền, lại còn keo kiệt.
Nhưng khoảnh khắc , hình tượng của ông trong lòng tôi bỗng trở nên vô cùng cao lớn.
Lần khi mọi người trong nhóm nhỏ công ty tám sếp, tôi nhất định sẽ nương mà chửi nhẹ thôi.
Người đàn ông ngồi : “Tiêu Tiêu chắc vẫn chưa ăn tối nhỉ? Có ngại ăn cùng bọn tôi một bữa không?”
Tôi đầu nhìn, Giang Dự vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, không tỏ thái độ phản đối nào – thế tức là đồng ý rồi.
Tôi kìm nén niềm phấn khích, cố tỏ ra tĩnh, gật đầu lia lịa.
Đến nhà hàng, sếp nói để tôi và Giang Dự lên trước, ông và anh trai còn muốn nói trên xe.
Tôi theo Giang Dự vào thang máy.
Anh liếc tôi, trông như có điều muốn nói.
Tôi ngoài tĩnh, nhưng trong lòng thì nhảy nhót như khỉ.
Đến cửa phòng riêng, anh vừa định đẩy cửa thì dừng lại, tôi : “Dạo cô xui lắm à?”
Tôi bật thốt: “Sao lại xui? Nếu xui thì làm sao tôi được đứng cạnh anh chứ?”
Không nói xa, riêng vận đào hoa đã bùng nổ rồi!
Anh lên trán tôi: “Ấn đường của cô đen kịt.”
Chết rồi!
Tôi quên mất sáng nay có đánh phấn chân tóc!
Trong phòng vệ sinh, nhìn mình trong , tôi suýt khóc thành tiếng.
sáng trong xe tối quá, không ra phấn bị mưa làm lem, nhuộm cả vầng trán thành màu xám đen.
Quả nhiên, vui quá hóa buồn!
Trang điểm lại xong, tôi đi phía phòng ăn.
định vào thì điện thoại rung – Giao Giao gửi tôi một đường link Weibo.
Nội dung là tin công bố phim điện ảnh chuyển thể từ đại IP, Giang Dự đảm vai nam chính.
Trong phần luận, fan của một minh tinh khác gào khóc thảm thiết, nói rằng Giang Dự đã cướp tài nguyên của “anh nhà” họ.
Còn fan của Giang Dự thì đáp lại: [Trước khi chị Tiêu Tiêu lên tiếng, chúng tôi sẽ không nói hết.]
…
Tôi bỏ điện thoại vào túi.
Không sao, để tối tôi “xử” nhẹ vụ .
Tôi đẩy cửa vào phòng riêng, liền đứng sững tại chỗ.
Tất cả mọi người đều đầu nhìn tôi – trong mắt có kinh ngạc, có cả bối rối.
Ba của Giang Dự vẫy , vào chỗ trống bên cạnh anh: “Tiêu Tiêu, hôm nay là buổi tiệc gia đình nhà họ Giang, cứ thoải mái nhé.”
…
Ai mà ngờ được, bữa cơm đầu tiên tôi ăn cùng anh lại là tiệc gia đình của nhà anh ấy!
4
Tôi cứng ngắc vào phòng, mỉm gật đầu chào từng người rồi ngồi xuống cạnh Giang Dự.
Giây phút ấy, tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ: “Cô muốn uống ?”
Tôi ngẩng lên, vừa vặn chạm khiến người ta chói mắt kia, lắp bắp: “Tùy… tùy anh.”
Anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Chắc hôm nay cô không nên uống rượu.”
Nói xong liền gọi phục vụ mang tới một chai trái cây, đẩy phía tôi.
Tôi định mở miệng giải thích – rằng thường tôi uống rượu không đến mức mất như lần trước.
Nhưng lời ra tới miệng lại nuốt xuống.
Giờ mới chợt ra, người mà tôi từng ôm tấm bảng quảng cáo gào “chồng ơi” ngồi ngay cạnh mình.
Tim tôi đập loạn xạ, bèn cầm ly ép uống một hơi.
Lén liếc bên, Giang Dự lặng lẽ nghe người lớn nói , vẻ thản như .
Anh chưa từng tham gia gameshow, không bao giờ ghép cặp tình cảm với ai.
Ngoài việc phim, khi có lịch tuyên truyền mới xuất hiện trước công chúng.
Tôi từng nghĩ anh ở cách tôi một khoảng rất xa.
Nhưng giờ đây, anh lại ngồi ngay bên cạnh tôi.
Có lẽ cảm được mắt nóng rực của tôi, anh : “Sao thế?”
Tôi bật ngây ngô: “Không ngờ… tôi có ngày .”
Chắc tổ tiên nhà tôi trên trời bốc khói xanh mù mịt rồi!
“Giang Dự từ nhỏ tính tình rất tốt, sẽ không để bụng .”
Tôi , người nói là người đàn ông ngồi cạnh ba của Giang Dự.
Ông nheo mắt nhìn Giang Dự: “ không ?”
Giang Dự điềm tĩnh đáp: “Không sao .”
Ông kia bật : “ chưa, tôi nói rồi, nó từ nhỏ đã rộng lượng lắm.”
Bên tôi, cô trẻ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ.”
Tôi nghiêng người ghé sát: “Sao vậy? Có hả?”
Từ nãy tôi còn chìm đắm trong của Giang Dự, hoàn toàn không nghe cuộc trò trên bàn.
Cô ghé sát, nhanh chóng kể lại đầu đuôi, rồi còn tốt bụng giúp tôi diện từng người trong phòng.
Thì ra người đàn ông lúc nãy lên tiếng là bác ruột của Giang Dự, cả đại gia đình hôm nay tới nhà họ Giang làm khách.
Cháu nội của ông – một cậu nhóc nghịch ngợm – đã lẻn vào phòng Giang Dự và phá tan bộ sưu tập figure quý giá của anh.
Cô nháy mắt ra hiệu: “Chị Tiêu Tiêu, chính là thằng bé ngồi đối diện chị đó.”
Tôi nhìn – thằng bé tầm năm, sáu tuổi, tôi nhìn thì trợn mắt làm xấu.
Tôi thu lại mắt, nhỏ cô : “Em biết chị à?”
Cô gật đầu: “Em là Giang Thanh Nguyệt, ba em là Giang Cao Minh.”
Ồ, thì ra là ông sếp keo kiệt nhà tôi.
Tôi đứng dậy đi rửa .
Vừa ra khỏi phòng thì cậu nhóc kia nhảy ra, cầm súng xịt thẳng vào tôi.
Tôi giơ đỡ theo phản xạ.
“Chị nói xấu em không!”
Nghe giọng, tôi mới xác định được – đúng là cháu của bác Giang Dự.
Tôi đưa ngửi, là mùi… coca!
Nó cho coca vào súng để bắn tôi!
“Tại sao lại nói thế, em đáng yêu vậy mà, chị thích nhất là mấy đứa nhỏ hiếu động như em đó.”
Tôi lên, nắm lấy nó, giọng dịu dàng: “Thanh Nguyệt còn khen em thông minh, có năng khiếu hội họa nữa cơ.”
Nó hơi ngờ vực.
Tôi xoay một vòng tại chỗ, nói: “Em xem, váy chị bị em xịt mấy vệt coca nè, trông nghệ thuật đấy chứ?”
nó vẫn im lặng, tôi làm ra vẻ tiếc nuối: “ tiếc váy chị hơi nhỏ, hạn chế chỗ để em thể hiện tài năng thôi.”
Rồi tôi liếc bức thêu khổng lồ “Thiên Lý Giang Sơn Đồ” treo trong sảnh: “Nếu có bức to như kia làm nền, chị tin chắc em sẽ phát huy hết năng khiếu của mình đó.”
Tôi vỗ vai nó, mỉm dịu dàng: “Nhớ tin vào bản thân nhé, họa sĩ nhí!”