Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tiện thể ném chiếc áo vừa thay lên tôi.
Ngay lập tức thu hút mắt phần lớn đám đông.
Miệng không ngừng cằn nhằn:
“ muộn thế, lề mề, chờ mà rau dưa đã nguội hết rồi.”
Tôi dùng ngón cầm chiếc áo bẩn cậu , đầy vẻ chán ghét.
Ngẩng đầu liền chạm phải oán trách , tôi bỗng chột dạ kỳ lạ.
Rõ ràng lúc nãy bảo với cậu ấy sẽ không tới đông vui.
Cậu ấy không biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ dời mắt , cúi buộc dây giày.
Bàn với các đốt xương rõ ràng vì dùng lực quá mạnh mà run.
Hiệp hai, không khí trở nên đặc biệt căng thẳng.
thi rất máu lửa, Triều cũng không chịu thua kém.
Ở những giây cuối cùng, thực hiện cú úp rổ kết thúc trận .
Không thèm để ý những tiếng hét chói tai khắp sân, cậu ấy chỉ lặng lẽ tôi thật sâu rồi quay rời .
Triều tức tối chửi rủa:
“Má ơi, ai chọc nó thế, đồ khốn kia nuốt phải thuốc nổ à?”
Tôi: ……
4
Tên Triều vô lương tâm kia cùng đám bạn ăn tụ tập.
Cậu năn nỉ tôi quay nhà thi lấy đồ giúp.
Thậm chí lôi chuyện cú quỳ thành niên hồi cấp ba để uy hiếp.
Kể từ hôm đó, ân oán giữa tôi và cậu coi như xóa sạch.
Vừa bước vào phòng thay đồ nhà thi , không khí nơi này phần âm u, lành lạnh.
Tôi liền thấy bóng dáng quen thuộc.
mắt dừng trên gương mặt tôi, đôi mắt đen sáng loang lổ, vỡ vụn.
Cả cậu ấy chìm bóng tối, giọng nói khàng như tan vào gió.
“ tìm Triều ? Cậu ấy không ở đây.”
Tôi lắc đầu:
“Tôi không tìm cậu .”
Khoảnh khắc cậu ấy đứng dậy, theo phản xạ ôm lấy bụng, bật tiếng rên.
“Cậu vậy? Bị thương à?”
Tôi bước gần, lúc này mới nhận sắc mặt cậu ấy tái nhợt dọa .
mắt cậu ấy cụp xuống, giọng nói nhẹ tênh, mang theo ấm ức rất nhỏ:
“Không , chỉ vừa rồi bất cẩn bị cứa .”
vào vạt áo trắng bên hông cậu ấy, đã thấm đẫm máu đỏ.
Cậu ấy nhẹ nhàng nhấc lên, để lộ vết thương.
Trên đường cong cơ bụng gợi cảm rõ nét hai vết xước dài, đang rỉ máu.
Tôi nhíu mày:
“ này phải phòng y tế xử lý mới được.”
Cậu ấy “ừ” tiếng, mím môi, bước chân hơi loạng choạng:
“Không đâu, tôi thể tự .”
Trông thật sự mong manh.
Tôi cảm thấy lòng khó chịu, nói:
“Tôi cùng cậu.”
Cậu ấy bất ngờ ngẩng đầu, chớp mắt mấy :
“Thật ư? làm lỡ thời gian không?”
Tôi sững chốc lát — đúng đôi mắt hoa đào, chó thôi cũng khiến rung động.
Tôi mỉm cười:
“Không đâu, thôi.”
Cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu.
mắt liếc qua chai soda tôi vừa mua đang cầm trên .
liếm môi, đôi mắt long lanh đảo:
“Khát quá… Thật ngưỡng mộ bạn , nhiều đưa nước như vậy.”
Tôi: ?
Hồi nãy, đám con gái gào thét đòi mang nước cho cậu ấy suýt làm nghẽn cả cổng nhà thi .