Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chúng tôi vẫn không lên xe cứu thương.
Anh bế tôi căn hộ, rồi ôm tôi ngồi trên ghế sofa.
Tôi lén anh. tên này ngầu, từ cuối không nói một lời, rất trầm mặc.
“Này, anh không còn đỏ nữa kìa.” Tôi là “đụng đâu nói ”, anh thẳng vào tôi.
“Khụ khụ, … anh có uống nước hay nước ngọt gì không?” Tôi nói bừa một câu, nói xong hối hận. uống nước gì, người ta chỉ gặm thịt thôi.
“Em ốm sao?” nói của anh trầm thấp, cứng nhắc, lạnh lùng.
Tôi: “Ừ.” Theo phản xạ đáp lại, sau trợn tròn : “Anh… nói rồi sao?”
Trời ơi! còn nói sao?
anh không còn đỏ nữa, trông chẳng khác gì người bình thường.
“Ừ, tôi đã tiến hóa rồi.” điệu của anh vẫn thản nhiên.
Còn tôi đơ : “ còn có tiến hóa sao?”
“Em bệnh nặng lắm à?” Anh quan sát tôi, hàng lông mày đẹp đã nhíu chặt lại.
“Đúng vậy, bác sĩ nói là bệnh nan y, không quá tháng nữa.” tôi có yếu ớt, nhưng đúng lúc. Người bệnh nặng lúc nào thiếu tự tin.
Không anh có không, tóm lại là hàng lông mày đẹp của anh nhíu chặt hơn. Tôi đưa tay xoa: “Đừng nhíu mày nữa. Nguyện vọng lớn nhất của em là gặp lại anh. Bây giờ anh đã quay , có ôm em như thế này, em chế* cam lòng.”
“Đừng giả vờ nữa, Mã Tiểu Tiên, trên người em không hề có hơi thở của chế*.” anh lạnh như băng.
Tay tôi cứ thế dừng lại giữa không trung, ngón tay vẫn đặt trên ấn đường của anh.
“Cho em một cơ hội nữa. Nguyện vọng lớn nhất của em là gì?” Anh chằm chằm vào tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói lạnh hơn một .
“Ở bên anh.” Dưới ánh của anh, tôi không còn tự tin nào.
Trước đây khi anh còn là thỏ trắng. Tôi còn có lộng hành, ép anh gật lia lịa thừa nhận yêu tôi.
Bây giờ anh đã nói , lại còn hung dữ nữa. Tôi nhát gan một cách đáng kinh ngạc. Nếu ông nội và tôi thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc rụng răng.
“Nhưng tôi không nối dõi tông đường cho nhà họ Mã của em.” anh có thêm vài phần u sầu.
Tôi ngẩn một lúc, tên này đang nói gì vậy?
“Tôi chỉ là một đã tiến hóa.” Anh lại nói thêm một câu, vẻ mặt tôi kinh ngạc như vừa gặp ma.
Nam thần đang tự ti sao?
tính nóng nảy của tôi, suýt nữa đã bật dậy: “ có là gì đâu. em đang chuẩn sinh đứa thứ hai rồi.”
“Hả?” Nam thần sững sờ.
Sau tôi vỗ n.g.ự.c anh: “Còn là hay không, em đâu có phân biệt chủng tộc. Chỉ cần không để ông nội và em phát hiện là .”
rất khó để phát hiện. anh không còn đỏ nữa, lại còn nói, trông chẳng khác gì người bình thường.
“Em chắc chắn không?” Nam thần chằm chằm vào tôi.
Tôi vội vàng gật : “Tất nhiên là chắc chắn. Chỉ cần chúng ta yêu nhau, những khác không thành vấn đề, em có lo liệu hết.”
“Haha.” Anh ấy cười, khóe môi nhếch lên, trong đôi đen láy tràn đầy ánh sáng.
Tôi phát hiện anh có đeo lens. anh vẫn còn đỏ, chỉ là đeo lens màu tối để che đi.
Còn nói, là trong suốt mấy năm qua, anh luôn cố gắng học nói tiếng người.
Mất vài năm, anh ấy cảm thấy cuối cùng mình đã giống con người rồi, mới dám tìm tôi.
Kết quả lúc gặp mặt lại nhát gan. Chỉ dám tặng hoa, tặng kẹo mút. Những bó hoa hồng không tên chính là do anh gửi, hại tôi cứ tưởng mình hot lắm.
“Tóm lại là anh không chạy nữa.” Tôi nhốt nam thần vào phòng ngủ, anh nở một nụ cười tà ác. Chỉ cần “gạo nấu thành cơm”, xem anh còn chạy đằng trời.
Vài năm sau tận thế.
Nam thần lại một lần nữa tôi nhốt trong căn hộ, mặc cho tôi làm gì làm.
gì mà không nối dõi tông đường? Hừ, ai mà thèm quan tâm chứ, quan trọng là dùng tốt là .
Còn ông nội và tôi. Dưới che đậy của tôi, cộng thêm việc nam thần không khác gì người bình thường. Họ hoàn toàn không nhận .
Ngày tôi đưa nam thần , họ vui lắm. Còn gọi cả cô dì chú bác . Cực kỳ náo nhiệt, cuối cùng còn giục nam thần sớm kết hôn với tôi.
Tôi mới nam thần là trẻ mồ côi. Lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, nhờ nỗ lực của bản thân mà cuối cùng thi đỗ Đại học. Ai ngờ lại xui xẻo vậy. Ngày tiên của tận thế, anh đã biến thành .
Đáng lẽ anh nhào tới cắn tôi, không ngờ, cây kẹo mút của tôi lại khiến anh cảm nhận vị ngọt. Một loại “lời kêu gọi của tình yêu”?
Tóm lại, anh đã đánh thức một ý thức, đi theo tôi căn hộ. Sau , ở bên tôi lâu, anh nhớ lại nhiều hơn.
Ngày bỏ chạy, anh ấy đã nhớ lại rất nhiều thứ, chỉ là vì không nói, không biểu đạt, quan trọng hơn là không trở thành gánh nặng cho tôi, không tôi vì anh mà xảy mâu thuẫn với ông nội và .