Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tôi không từ khi bản thân bắt ý đến cậu ấy.
Có sau lần giúp toán.
có … sau lần tiên cậu ấy gọi tên tôi: ‘Cố Miểu’.
thôi, nhưng tôi lúc lại đập nhanh.”
Chiều thứ ba, lớp học vắng lặng. Cố Miểu chăm chú bảng thì bị giật áo từ phía sau. Hà Di bạn cùng mới quen.
“Cố Miểu này, có muốn đi học nhóm không? Có Lục Thanh nữa .”
cô bất giác khựng một nhịp.
“Cậu ấy… học chung với tụi mình à?”
Hà Di cười: “Ừ, cậu ấy dạy toán siêu đỉnh. Mấy lần mình hỏi , đều cậu ấy giải giúp. Mình rủ rồi, cậu ấy đồng ý luôn.”
Cố Miểu gật mà vẫn chưa hết đập nhanh. Cô không tại sao lại hồi hộp. Rõ ràng học nhóm, chẳng phải hẹn hò. Nhưng khi nghĩ đến việc cạnh Lục Thanh , cậu ấy chuyện gần hơn, lòng cô như có một con mèo nhỏ nhảy cẫng lên.
Buổi học nhóm hẹn ở thư viện trường, góc cùng tầng hai nơi yên tĩnh nhất.
Khi tôi đến, Lục Thanh đã sẵn. Cậu mặc áo đồng phục, áo xắn lên đến khuỷu, cầm bút kẻ từng dòng thẳng tắp vở. từ xa, trông cậu nghiêm túc. Không có vẻ gì chờ bạn học, mà giống như… ở thế giới riêng của mình.
Cố Miểu ngập ngừng bước tới, đặt balo xuống đến mức hơi xê dịch mặt .
Lục Thanh ngẩng , ánh mắt chạm vào cô vài giây, sau khẽ gật .
“Cậu đến rồi.”
ba chữ. Nhưng giọng ấy giống như từng câu từng chữ rơi thẳng vào lòng cô.
“Ừ, xin lỗi vì cậu chờ.”
“Không sao. Mình mới tới.”
Thật ra Cố Miểu cậu đã đến sớm hơn mình ít nhất mười phút. Nhưng cậu vậy, cô lại lòng. Như , cậu cố tình cô không cảm ngại.
Giờ học nhóm trôi qua yên lặng. Hà Di nhiều nhất, nhưng lại hay hỏi sai. Cố Miểu không giỏi lắm, nhưng chăm chú . Còn Lục Thanh cậu vẫn vậy, trầm lặng, nhưng mỗi khi mở miệng thì lời đều rõ ràng, mạch lạc, dễ hiểu đến mức khiến người ta cảm yên tâm vô cùng.
[ – .]
Có một khoảnh khắc nhỏ khi Hà Di về sớm, lại hai người một góc.
Cố Miểu cố giải một hình, nhưng sai đến ba lần. Khi cô chuẩn bị vò tờ giấy đi thì một đặt lên mép vở của cô.
“ mình.”
Nam Cung Tư Uyển
Cậu lấy bút chì, chậm rãi lại hình, vững và chính xác đến từng chi tiết. Gần như không có độ run . Cố Miểu cậu trắng, gân nổi rõ, nhưng đẹp đến ngạc nhiên.
“Cậu hình giỏi.” Cô buột miệng.
Lục Thanh dừng một chút, rồi tiếp tục , không ngẩng :
“Vì hồi nhỏ mình không có bạn, toàn một mình chơi toán. mãi thì quen .”
Cố Miểu xong, cô như thắt lại. Cậu ấy . Nhưng không hiểu sao, câu của cậu khiến cô buồn.
Khi trời sập tối, cả hai cùng dọn đồ ra về.
Trên đường xuống cầu thang, Cố Miểu bỗng hỏi:
“Lục Thanh , sao cậu lại giúp mình nhiều như vậy?”
Cậu im lặng một lát, rồi khẽ :
“Vì mình không giỏi bắt chuyện, nên có làm gì cụ … người khác hiểu lòng mình.”
Ánh đèn vàng nơi hành lang rọi nghiêng lên gương mặt cậu. Mắt cậu về phía trước, giọng trầm thấp, như gió lướt qua hàng cây. Không có lời tỏ tình , nhưng Cố Miểu lại đập rộn ràng như có sóng.
Hôm về đến nhà, cô mở vở ra, dòng chữ Lục Thanh viết khi giảng :
“Đừng sợ sai. Mình sẽ lại cho cậu.”
Cô cười. dịu đi.
Không từ lúc , việc học cạnh cậu, cậu giảng , và cậu viết chữ đã trở thành điều khiến cô mong chờ nhất mỗi ngày.
“Không phải ai dịu dàng như cậu ấy.
Dịu dàng đến mức, cần đứng gần thôi đủ mình cảm an toàn.”